Quyển 《 linh tu bí pháp 》 kia không chỉ có một, mà nội dung trong đó cũng không chỉ bao hàm mỗi lô đỉnh.
Ngoài “Dạy ngươi cách song tu cùng lô đỉnh” thì còn có “Song tu huyền bí”, “Làm sao để tìm một đối tượng song tu thích hợp”, mấy quyển này đều thuộc cùng một hệ liệt.
Chắc hơn phân nửa là Mạc Thất tìm theo từ khóa, sau đó thì đưa nguyên bộ cho Kỳ Thù.
Quyển mà Cố Hàn Giang bắt được gọi là “Tư thế song tu - 108 thức”.
Kỳ Thù: “Sư sư sư —— sư tôn!”
Kỳ Thù muốn cướp lại, nhưng cậu sao có thể đối phó được với thân thủ của Lăng Tiêu tiên tôn. Người sau vừa thu tay, Kỳ Thù liền không động nổi tới ống tay áo sư tôn nhà mình, còn suýt ngã chúi xuống chân hắn.
Cố Hàn Giang nhẹ nhàng lật một trang.
Thời gian ngừng lại.
Kỳ Thù nằm trên mặt đất, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói khàn khàn: "Sư tôn, nghe con giải thích..."
Lăng Tiêu tiên tôn mặt trầm như nước: “Ừm.”
“Quyển sách này……”
Thực ra Kỳ Thù cậu cũng đã xem được bao nhiêu đâu.
Văn phong của quyển “linh tu bí pháp” này không khác mấy so với những cuốn sách cổ khác, rõ ràng chỉ miêu tả những chuyện mây gió thôi mà từng động tác, từng chiêu thức, cứ viết như một cuốn bí kíp võ công vậy, dùng từ vô cùng tối nghĩa, Kỳ Thù chẳng có hứng thú gì cả, chỉ thấy buồn ngủ.
Biết thế vừa rồi đã giấu sách đi rồi.
Ai biết sư tôn sẽ tới tìm mình chứ!
Kỳ Thù còn đang suy tư xem nên chống chế, khụ, nên giải thích như thế nào thì cửa noãn các bỗng nhiên bị ai đó đẩy ra: “Tiên Tôn, quyển sách kia là do con bỏ vào!”
Mạc Thất đứng ngoài cửa, khuôn mặt trướng đến đỏ bừng.
Cố Hàn Giang: “……”
Kỳ Thù: “?”
Mạc Thất bước nhanh vào, quỳ gối trước mặt Cố Hàn Giang: “Đệ tử biết sai, hôm nay sư huynh tới Tàng Thư Các đọc sách, đệ tử có hỗ trợ tìm kiếm một ít bí tịch, quyển sách này là không cẩn thận…… không cẩn thận nhét nhầm vào.”
“Sư huynh tuyệt đối không có ý muốn nghiên cứu thân thể lô đỉnh, càng sẽ không luyện hóa lô đỉnh, mong Tiên Tôn minh xét!”
Kỳ Thù: “…………”
Tên này đang nói cái gì thế hả???
Sao hắn dám nhắc tới hai chữ kia trước mặt sư tôn, không sợ đυ.ng đến nghịch lân sao?
Trong lòng Kỳ Thù thấp thỏm bất an, nhưng ngoài dự đoán chính là, sau khi Cố Hàn Giang nghe Mạc Thất nói lại không có bất luận thái độ gì khác thường.
Cố Hàn Giang bình tĩnh nói: “Ra vậy.”
Mạc Thất cũng sợ tới mức mềm chân, nghe Cố Hàn Giang nói xong mới thả lỏng lại, tiến lên nửa bước: “Vậy quyển sách này……”
Cố Hàn Giang rũ mắt nhìn nhìn quyển sách kia, ra vẻ trầm tư một lát, sau đó khép sách lại: “Ta tịch thu, không được xem nữa. Ngươi tự đi Giới Luật Các lãnh phạt rồi đóng cửa tự phạt ba ngày.”
Nói xong mới cúi đầu nói với Kỳ Thù: “…… Cùng ta về Bách Trượng Phong.”
Kỳ Thù vốn còn nghĩ trên đường trở về, Lăng Tiêu tiên tôn khẳng định sẽ nói gì đó với cậu.
Dù sao cậu cũng vừa chứng kiến cảnh sư tôn vừa suýt nữa tẩu hỏa nhập ma vì lý do thể chất, giờ lại lập tức tìm đọc điển tịch có liên quan, chắc chắn sư tôn sẽ nhận thấy chuyện gì đó.
Nhưng đợi cả một đường, Lăng Tiêu tiên tôn cũng chưa nói một câu nào.
Kỳ Thù tâm sự nặng nề đi theo sư tôn trở lại nhà thuỷ tạ, nói câu “Đệ tử cáo từ” xong liền muốn về phòng.
Cố Hàn Giang lại ngăn cậu lại: “Đi cùng ta qua đây đã.”
Bước chân Kỳ Thù hơi dừng lại.
Giờ muốn nói rồi sao?
Cậu đã nghĩ cả đường rồi, nếu sư tôn thật sự nhắc tới việc này, vậy thì cậu sẽ đơn giản nói ra quyết định của mình.
Nếu sách cổ nói không sai, thể chất lô đỉnh quả thực rất khó tu hành một mình. Loại thể chất này tu vi càng lên cao sẽ càng nguy hiểm, sư tôn có thể tu luyện đến cảnh giới như vậy, đến bây giờ mới lâm vào bình cảnh đã là vạn hạnh. Còn tu hành cao hơn nữa rất có thể toàn bộ sẽ đổ sông đổ bể, tu vi hoàn toàn biến mất.
Mà ngược lại, nếu có ai đó có thể hiệp trợ, lấy phương pháp song tu mà vượt qua bình cảnh thì sẽ cải thiện được rất nhiều.
Đây cũng là lý do vì sao đống sách Mạc Thất tìm tới lại có rất nhiều sách nói về song tu bí tịch.
Bởi vì đây là giải pháp duy nhất.
Kỳ Thù có thể đoán được, địa vị cao thượng như Lăng Tiêu tiên tôn, sao có thể cho phép bản thân nằm dưới hầu hạ người khác. Bởi vậy mới luôn luôn giấu giếm, giấu cho đến bây giờ, rốt cuộc cũng chẳng còn cách nào khác.
Kỳ Thù đi theo Cố Hàn Giang vào phòng ngủ, người kia lập tức đi đến bên cạnh bàn.
Lăng Tiêu tiên tôn thích mặc đồ trắng, mái tóc dài như thác nước chảy dọc xuống vùng eo hẹp càng làm hắn thêm mảnh khảnh.
Cậu không thể tưởng tượng nổi, mấy năm nay sư tôn đã phải làm cách nào để che giấu thể chất của mình, lại như thế nào mới có thể kiên trì tu hành dưới tình huống bất lợi ấy mà đạt được thành tựu hôm nay.
Sao hắn có thể bỏ được nỗ lực trong những năm tháng ấy chứ.
Kỳ Thù càng nhìn càng thấy đau lòng, hít sâu một hơi: “Sư tôn, đệ tử nguyện ý giúp người ——”
Cố Hàn Giang bưng một chén thuốc lên rồi xoay người lại, vẻ mặt tựa hồ có hơi nghi hoặc: “Ngươi muốn giúp cái gì?”
Kỳ Thù: “?”
Không phải gọi mình tới nói chuyện lô đỉnh sao?
“Sư tôn gọi đệ tử tới… chỉ vì cái này?” Kỳ Thù chỉ vào chén thuốc trong tay Cố Hàn Giang, chớp chớp mắt.
Chén thuốc đầy còn bốc khói trắng nóng hổi.
Cho nên hôm nay sư tôn cố ý đun thuốc cho mình, chỉ là thấy mình muộn như vậy rồi còn chưa về liền đến thư viện tìm?
Cố Hàn Giang gật gật đầu.
Kỳ Thù: “……”
Cố Hàn Giang đi đến trước mặt cậu: “Ngươi vừa nói muốn giúp ta cái gì?”
“Con……” Vất vả lắm mới gom được tí tẹo dũng khí, dừng một lát thôi đã rơi lả tả, Kỳ Thù đành ậm ừ nói, “Chính là gần đây sư tôn tu hành không thuận, đệ tử, đệ tử muốn giúp sư tôn……”
Cố Hàn Giang đã hiểu: “Mấy ngày nay ngươi đi Tàng Thư Các, là vì muốn tìm phương pháp tu hành?”
Kỳ Thù: “Đúng vậy.”
Cố Hàn Giang rũ mắt nhìn cậu.
Lần này, Kỳ Thù không tránh tầm mắt hắn.
Cậu kiên quyết nhìn lại đôi mắt đẹp đẽ ấy, như muốn bày tỏ quyết tâm hy sinh của bản thân.
—— Đương nhiên, bản thân Kỳ Thù cũng không dám nghĩ tới việc cống hiến này có bao nhiêu tư dục.
Cuối cùng, Cố Hàn Giang khẽ thở dài và quay mặt đi chỗ khác.
“A Thù, ngươi không được.” Hắn than nhẹ nói.
Kỳ Thù: “???”
Mỗi ngày cậu đều chăm chỉ luyện công, tu vi hiện tại cũng không thấp, sao lại không được?
Đương nhiên Kỳ Thù không dám hỏi thẳng như vậy, cậu chỉ nghiêm túc nói: "Đệ tử nhất định không phải tùy hứng, còn có....."
Cố Hàn Giang không để cậu nói hết, hắn đưa chén thuốc, điềm nhiên nói: "Lo cho bản thân trước đi. Giờ thì uống thuốc rồi đi ngủ, đừng nghĩ lung tung."
……
Uống xong thuốc rồi rời khỏi phòng Cố Hàn Giang, cả người Kỳ Thù đều hoảng hốt.
Cậu đã nghĩ sư tôn sẽ không đồng ý với mình quá nhanh, nhưng không ngờ người lại từ chối một cách dứt khoát như vậy, còn chẳng buồn cân nhắc.
Cậu có chỗ nào không được chứ?
Kỳ Thù bước nhanh về phòng, đóng sầm cửa lại rồi ngã xuống giường hờn dỗi.
Bên kia, Cố Hàn Giang đứng trước cửa sổ, nhìn cánh cửa bị đóng sầm kia, nhàn nhạt thở dài.
Đường đường Lăng Tiêu tiên tôn lại nổi lên tình yêu nam nữ với đồ đệ do mình tự tay nuôi lớn, nếu nói ra, trên đời này chắc không ai có thể tiếp thu.
Chính Cố Hàn Giang cũng không tiếp thu nổi.
Vì vậy, khi phát hiện tâm mình không trong sạch, hắn chỉ có thể bế quan.
Không nghe, không thấy, không đi gặp cậu, ngày tháng trôi qua, một ngày nào đó những tâm tư không nên có đó có thể tiêu tán.
Nhưng ai bảo tiểu đồ đệ của hắn dính người như vậy.
Mỗi ngày đều tới cửa động nơi hắn bế quan tìm hắn, ồn ào nhốn nháo, lải nhải, bảo nhớ hắn.
Kỳ Thù luôn cho rằng, đoạn thời gian Cố Hàn Giang bế quan kia, hắn chưa bao giờ ra gặp cậu.
Nhưng sự thật không phải như thế.
Cố Hàn Giang đã phá lệ một lần.
Đó là một ngày trước khi Kỳ Thù bị quyền chưởng môn phái xuống núi.
Cũng là sinh nhật lần thứ mười tám của Kỳ Thù.
Cậu một một bình rượu dưới núi rồi ngồi nói nhảm trước cửa Linh Hư động.
“Sư tôn, hôm nay con đã luyện Lăng Vân Kiếm Pháp mà người dạy con tới hai mươi lần rồi, sẽ không sai nữa đâu.”
“Nhưng kỳ thi khóa luận vẫn đội sổ, vì người bế quan nên trưởng lão có muốn tìm người cáo trạng cũng không được, hôm nay đã chạy đi mách quyền chưởng môn rồi. Nhưng ông ta nhát gan như vậy, sao mà dám quản con.”
“Nhưng thà trưởng lão cáo trạng với người còn hơn, người ra mắng con một câu cũng được.”
Kỳ Thù mười tám tuổi ngồi ở trước Linh Hư động, ngẩng đầu nhấp một ngụm rượu, hai má nhuộm một lớp đỏ mỏng: "Sư tôn, người đã hứa hàng năm sẽ cùng con sinh nhật, nhưng năm ngoái người đã lỡ hẹn rồi, năm nay vẫn không cùng con sao? "
“…… Rốt cuộc khi nào người mới xuất quan?”
Giọng Kỳ Thù yếu dần rồi ngưng hẳn.
Nhưng hơi thở vẫn còn đó.
Cố Hàn Giang không nhịn được sử dụng kính quang thuật, thấy rõ cảnh tượng ngoài Linh Hư động.
Bên ngoài động tuyết phủ càng ngày càng dày, Kỳ Thù dựa vào phiến đá xanh, khoanh tay bất động, toàn thân phủ đầy tuyết.
Bình rượu đổ sang một bên, rượu dư lại trong bình chảy ra đã đông thành đá.
Cố Hàn Giang tức giận đến suýt nữa quên mất tu dưỡng mấy trăm năm.
Biết rõ tửu lượng bản thân không tốt mà còn uống nhiều như vậy, còn ngủ quên ở nơi lạnh như thế.
Cố Hàn Giang hận không thể dạy dỗ cậu ngay lập tức.
Nhưng khi bước ra khỏi sơn động, nhìn thấy tiểu đồ đệ đang cuộn mình như quả bóng nhỏ trong tuyết, hai má ửng hồng vì say hoặc vì lạnh, thì dù có tức giận đến đâu, hắn cũng không thể phát ra được.
Bởi vậy, Lăng Tiêu tiên tôn chỉ nhẹ nhàng bế người lên, tâm niệm vừa động, giây tiếp theo hai người liền song song về tới Bách Trượng Phong bốn mùa như xuân.
Hắn thả tiểu đồ đệ lên giường, đứng dậy muốn đi, lại bị cậu bắt được ống tay áo.
Tiểu đồ đệ uống say cũng không khiến người bớt lo, trở mình liền đè ống tay áo của Cố Hàn Giang dưới thân, túm chặt lấy không thả, trong miệng còn lẩm bẩm cái gì.
Cố Hàn Giang cúi xuống muốn gỡ tay tiểu đồ đệ ra, lại bị cậu nắm ngược lại cổ tay.
Nếu bình thường, chắc chắn Kỳ Thù không dám mạo phạm như vậy. Nhưng giờ cậu say rượu, cặp mắt sáng ngời giờ say đến mức không nhìn rõ, híp mắt nhìn một hồi lâu mới nhận ra bản thân đang túm tay ai.
Sau khi nhìn rõ, cậu lại cười.
"Sư tôn, rốt cục người cũng bằng lòng gặp con."
“Con biết người sẽ không mặc kệ con mà.”
Cố Hàn Giang: “…… Buông tay.”
Nhưng ma men sẽ không nghe lời. Không những không nghe, ngược lại còn to gan lớn mật kéo Cố Hàn Giang. Tâm trạng Lăng Tiêu tiên tôn đang rối bời, khó có lúc bị người đắc thủ, một xúc cảm ấm áp lưu trên mặt.
Kỳ Thù lại ngã xuống giường liếʍ môi, như thể âm mưu đã thành công, mỉm cười như một bé hồ ly nhỏ.
Thẳng đến lúc này, Cố Hàn Giang mới nghe rõ những lời vừa rồi Kỳ Thù vẫn luôn lẩm bẩm.
Cậu nói chính là: “Sư tôn, con thích người.”
Say đến mức nói chuyện còn không rõ, nhưng vẫn mềm mại lặp lại.
“Sư tôn, con thích người.”