Editor: Gió
Beta: Đá Bào
Đến phòng bao, ánh mắt của Giang Điểm Huỳnh lập tức nhìn về phía người ngồi ở vị trí chủ toạ và Trình Thù. Hai người đàn ông đều mặc tây trang, nói về nhan sắc, cô ở trong vòng thời thượng từng gặp qua vô số người mẫu, ngôi sao nam, đều không bằng ba phần của người ngồi ở ghế chính kia.
Nhưng anh ta để lại cho người khác cảm giác lạnh lùng cấm dục, vừa tiếp cận sẽ lập tức bị phát hiện, không phải là người dễ gần。
Vì vậy Giang Điểm Huỳnh đối với quân tử dịu dàng vô hại như Trình Thù vô cùng thích thú, cô rất mạnh về phương diện giao tiếp, không giống như Cố Thanh Sương con người sợ hãi xã hội, sau khi đi qua bắt chuyện, lập tức như cá gặp nước.
Những người đàn ông ngồi đây đều vô cùng lịch thiệp phong độ, không ai vừa mở miệng đã bắt cô nâng chén tìm niềm vui cả.
Trong góc một người đàn ông với đôi mắt hồ ly hài hước chọc một câu: “Trong những người đang ngồi ở đây, cô Giang muốn quen ai, tôi sẽ giới thiệu cho cô.”
Ánh mắt Giang Điểm Huỳnh nhìn qua mọi người một vòng, chính xác dừng lại trên người Trình Thù hai giây, rối rắm: “Phải làm sao đây, tôi đều muốn quen.”
Mắt hồ ly lười biếng cười, sau đó nghe cô hỏi: “Không biết vừa rồi là vị nào cho quản lý tặng rượu qua bàn của tôi vậy?”
Lời vừa buông xuống, trên bàn có không ít người ngẩng đầu lên nhìn cô, không biết là ai nói một câu: “Thì ra là Tuy Trầm rước đến đào hoa rồi.”
Giang Điểm Huỳnh có một loại dự cảm người vừa được nhắc đến chính là người ngồi ở vị trí chủ toạ, sau khi đệm bước xong, chủ động tìm một ly rượu, kính người đang ngồi một ly, sau đó lại rót một ly đi qua vị trí chủ toạ, tự nhiên nói: “Cảm ơn tiếp đãi.”
Phản ứng của Hạ Tuy Trầm rất bình tĩnh, nhưng nhìn thấy cô ấy từ phía bàn của Cố Thanh Sương đi đến, cũng cho đối phương mặt mũi, khẽ nghiêng ly rượu, coi như là trả lời.
Mà thu hút sự chú ý của anh va phải câu sau của Giang Điểm Huỳnh: “Người chị em ngồi ở bên kia của thôi, muốn xin phương thức liên lạc của anh…..”
Muốn phương thức liên lạc?
……Muốn của ai?
Lời này nói không rõ, mọi người đều ngầm mặc định rồi nhìn về phía người ngồi ở vị trí chính kia.
Giang Điểm Huỳnh khẽ cúi đầu, nhìn Trình Thù yên tĩnh ngồi ở bên cạnh chớp mắt, tần suất khoảng một hai giây, nhìn rất đáng yêu.
Trình Thù ngẩn ra một chút, cảm thấy có gì đó hiểu lầm.
Rất rõ nhìn thấy không ít người đều nghĩ nhầm, bao gồm cả người trước giờ lòng dạ sâu xa là Hạ Tuy Trầm, sau khi nhìn hành động của Giang Điểm Huỳnh và Trình Thù kia, mới ý thức ra được, bị coi thành công cụ lợi dụng rồi.
Khoé môi anh khẽ cong lên, chậm rãi nói: “Cô ấy muốn của ai? Gỡ tên tôi ra khỏi danh sách block rồi nói tiếp.”
….
Mười phút sau.
Giang Điểm Huỳnh bắt Cố Thanh Sương nhìn thẳng về phía phòng bao, mặt treo một nụ cười tiêu chuẩn, nhưng thật ra đang véo người phụ nữ chết cũng muốn diễn này, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao cậu không nói sớm…..cậu với người ngồi ở vị trí chủ toạ kia là một chân?”
Cố Thanh Sương lườm cô ấy: “Chú ý dùng từ.”
Cái gì mà một chân, còn nói năng lung tung nữa là cô không tiếp tục ngồi đây làm vật may mắn nữa đâu.
Giang Điểm Huỳnh vẫn không xin phương thức liên lạc của Trình Thù thành công, còn cần nhờ đến cô, nên cũng không dám nói nhảm tiếp.
Nhân viên phục vụ ánh mắt lại rất tốt, trực tiếp để thêm một chiếc ghế bên cạnh vị trí chính kia, Cố Thanh Sương không có lựa chọn nào khác, chỉ đành ngồi xuống.
Cô khẽ ngẩng đầu, ánh mắt vô ý nhìn Hạ Tuy Trầm một giây, lại bình tĩnh quay đi.
Bộ dáng mỹ nữ lạnh lùng này khiến Giang Điểm Huỳnh vô cùng tò mò: “Sao tớ lại cảm thấy, ánh mắt cậu nhìn vị kia lại sắc bén như dao vậy? Có xích mích?”
Cũng chẳng đủ để coi là xích mích, Cố Thanh Sương cũng lười nói.
Rất nhanh sau đó, một bàn sơn hào hải vị đều bị nhân viên phục vụ dọn đi, thay vào đó là rất những món hải sản phong phú.
Người đại diện của Giang Điểm Huỳnh nổi tiếng về việc thích mở những bàn tiệc xã giao kiểu này, được truyền đạt kỹ càng, ở phương diện này cô cũng không kém cạnh, lập tức anh một câu tôi một câu, sau đó lập tức tạo mối quan hệ với những vị đang ngồi ở đây.
Mà mục tiêu của Giang Điểm Huỳnh từ đầu đến cuối, vẫn chỉ là Trình Thù.
Đợi đến lúc bầu không khí trở nên vui vẻ, cô lấy điện thoại ra, vì để thành công thêm phương thức liên lạc của Trình Thù, mà thêm tất cả những người đàn ông ở đây.
Và cũng tự biết, không đi chọc người ngồi ở vị trí đầu kia.
Hạ Tuy Trầm dựa lưng vào ghế, đổi một tư thế ngồi tuỳ ý, ánh mắt yên tĩnh chăm chú nhìn Cố Thanh Sương một hồi lâu.
Biết cô thích ăn cua, anh chậm rãi xắn cởi cúc ống tay rồi xắn lên, bàn tay cầm con cua và dụng cụ tách vỏ bằng bạc lên, lấy thịt cua ra, sau đó đặt lên chiếc đĩa trắng, đưa qua cho cô.
Làm xong, lại cầm chiếc chén sứ trước mặt cô qua, tiếp tục lột cua.
Cố Thanh Sương chỉ cần ăn là được, đợi đến khi đĩa cua trên bàn đã bị cô ăn hết, ở bên cạnh, Hạ Tuy Trầm lấy khăn ướt lau tay, nhìn cô nói: “Vẫn đang tức giận đấy à?”
Hạ Tuy Trầm không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc, Cố Thanh Sương lập tức lườm anh: “Em không muốn nói chuyện với anh.”
Lần trước ở khách sạn bị anh lừa một lần, không thể chỉ bằng một đĩa cua mà hết giận được.
Hạ Tuy Trầm nhấc cánh tay đặt lên sau lưng ghế cô, khẽ kéo gần khoảng cách giữa hai người lại, vô hình chung lại khiến hai người nhìn rất thân mật, ý vị thâm sâu: “Người đại diện của em sớm muộn cũng sẽ biết, em không nói, chẳng lẽ là muốn giữ làm phúc lợi cuối năm cho anh ta?”
Cố Thanh Sương hơi nghiêng mặt qua, cảm nhận được hơi thở và nụ cười của anh ngay bên cạnh, không nhịn được mà dùng giày cao gót dẫm anh.
Hạ Tuy Trầm duy trì phong độ, cũng không nhíu mày lấy một cái.
Ngược lại người đàn ông với đôi mắt hồ ly kia, ánh mắt như cười như không nhìn qua.
Cố Thanh Sương một hồi sau mới phát hiện, cô dẫm nhầm người mất rồi, lập tức muốn dẵm lại Hạ Tuy Trầm.
Mà người đàn ông hoàn toàn nhìn ra được tâm tư của cô, cất giọng khuyên ngăn, giọng điệu giống như đang dỗ trẻ con: “Còn dẫm nhầm nữa là khó giải quyết lắm đấy.”
“……”
Xảy ra sự cố nhỏ này, Cố Thanh Sương cũng không tiếp tục lạnh mặt, cầm ly thuỷ tinh lên, chậm rãi nhấp một ngụm.
Cho đến khi tiệc rượu kết thúc, mọi người đều rời khỏi trước, nhường lại không gian cho ai kia.
Ở phương diện này Giang Điểm Huỳnh vô cùng có tính tự giác, cầm túi xách lên chuẩn bị đi theo đuổi chân mệnh thiên tử của mình, trước khi rời đi, còn không quên nói với Cố Thanh Sương một câu: “Bảo bối, cậu nhớ về đoàn phim sớm một chút…..Nếu như gặp gì nguy hiểm…”
Cố Thanh Sương tưởng rằng câu tiếp sau cô ấy sẽ nói rằng, gọi ngay cho tớ.
Nào ngờ Giang Điểm Huỳnh lại vô cùng nhẫn tâm mà nói: “Nhớ báo cảnh sát, gọi điện thoại cho chú cảnh sát…..”
Người trong phòng bao đều đi hết, ánh đèn lạnh lùng chiếu xuống mặt bàn, mà khách dùng bữa ở bên ngoài bức bình phong cũng dần ít đi, càng làm nổi bật lên sự yên tĩnh.
Cố Thanh Sương dùng tay nghịch chiếc bình hoa hồng cổ, nghịch rất nhập tâm, hoàn toàn coi người đàn ông ở bên cạnh là không khí.
Hạ Tuy Trầm nhìn gương mặt cô một hai phút, khoé môi cong lên, cầm ly trà lên nhấp một ngụm, âm thanh trầm ấm: “Thanh Sương, có thể tiết lộ một chút, làm sao mới dỗ được em không?”
Không dỗ được nữa rồi!
Cố Thanh Sương vừa nghĩ đến cảnh người đàn ông kia chơi chiêu, cố ý thắt lưng quần để cho Lạc Nguyên nhìn thấy, đã biết ngay được người này bụng dạ khó lường, không chọc vào được.
Nhưng mà muốn trốn, đã không kịp rồi.
Hạ Tuy Trầm nắm lấy bàn tay đang nghịch bình hoa của cô, không nhanh không chậm dùng tay ôm lấy toàn bộ bàn tay cô, độ ấm của hai làn da giao thoa, cảm giác quen thuộc của cơ thể lại quay lại một lần nữa, khiến mi mắt Cố Thanh Sương run run, cố bình tĩnh: “Hạ tổng, giữa thanh thiên bạch nhật lôi lôi kéo kéo, còn ra thể thống gì chứ.”
Hạ Tuy Trầm khẽ cười: “Này có là gì, cho dù anh muốn hôn em, cũng chẳng cần quan tâm đến những thứ khác.”
Lời này không sai, Cố Thanh Sương hoàn toàn đã được lĩnh giáo qua, ngón tay khẽ chọc vào lòng bàn tay anh.
Một giây sau, nghe thấy giọng điệu Hạ Tuy Trầm trở nên nghiêm túc thêm vài phần, trầm mặc hỏi cô: “Em không muốn công khai mối quan hệ của chúng ta đến vậy sao?”
Nếu đổi là nữ minh tinh khác trong giới giải trí, có thể dây dưa chút quan hệ với Hạ Tuy Trầm, người đàn ông ‘cao cấp’ này, đều hận không thể dính lại gần, khiến toàn bộ mọi người phải đi đồn đoán mối quan hệ bí ẩn của mình với vị quyền lớn này.
Cố Thanh Sương lại ngược lại, trừ việc nhờ anh giúp đỡ chuyện của thầy cô ra, trước giờ chưa từng muốn lấy chút lợi ích nào từ anh.
Trong lòng nghĩ hai người đã đến bước này, trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Cô cũng không tiếp tục vô lý nữa, ngẩng đầu nhìn Hạ Tuy Trầm, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Hạ Tuy Trầm, trước khi chúng ta gặp lại sau một khoảng thời gian thật dài, trong ký ức của em anh vẫn là anh trai thần tiên ở trong chùa Nam Minh, mà bây giờ, anh trong mắt em, là một người quyền cao chức trọng…..”
Lại dừng hai giây, Cố Thanh Sương cúi đầu nhìn lên bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, nhỏ giọng: “Chúng ta xa cách bảy năm ba tháng mười bốn ngày….Không dài cũng không ngắn, nhưng lại đủ để anh và em từ sớm chiều quen thuộc đến không hề hay biết về nhau, cũng không phải là trẻ con nữa rồi, tình cảm của người trưởng thành phải khắc chế một chút, đúng không?”
Hạ Tuy Trầm hiểu được ý của cô, môi mỏng khẽ động: “Em muốn thận trọng suy nghĩ về chuyện của chúng ta, không muốn đưa ra quyết định sớm như vậy?”
Cố Thanh Sương từ nhỏ đã là một người vô cùng cố chấp, nếu như cô đã nhận định cái gì, cho dù có đâm đầu chảy máu cũng không buông tay.
Nhìn có vẻ vô cùng lạnh nhạt, không để ý gì cả,
Nhưng trên thực tế tính cách lại vô cùng cố chấp, cho dù ai có nói gì, cũng đều sẽ không lọt tai.
Cô gật gật đầu, nói ra nỗi lòng: “Ít nhất cũng phải để em tập trung quay xong [Bình Lạc Truyện] trước đã…..”
Hạ Tuy Trầm trầm mặc một hồi lâu, gương mặt anh tuấn không chút thay đổi, khẽ véo lòng bàn tay cô: “Nghe em, không công khai cũng được, nhưng anh cũng có một điều kiện.”
Trong dự đoán của Cố Thanh Sương, người làm ăn lòng dạ thâm sâu như anh, sao có thể làm một cuộc làm ăn thua lỗ được chứ.
Bên ngoài, cô cố tình giả bộ bình tĩnh: “Anh nói đi.”
“Không được cố ý trốn anh.”
Yêu cầu của Hạ Tuy Trầm rất đơn giản, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt tinh xảo của cô, sau đó, lại thấp giọng bổ sung thêm một câu: “Thanh Sương, đàn ông khi đối diện với người phụ nữ mình yêu, không có biện pháp nào để khắc chế được.”
Cố Thanh Sương bị anh nhìn như vậy, cảm thấy trái tim mình như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đập nhanh vô cùng.
Cuối cùng, chỉ có thể khẽ lườm anh một cái, bĩu môi: “Anh như vậy…..thật giống như đang dỗ dành, lừa gạt thiếu nữ ngây thơ.
Nửa tiếng sau.
Hạ Tuy Trầm đem cô rời khỏi nhà hàng, không có đưa về đoàn phim, mà đến khách sạn anh ở.
Vừa thoả thuận xong xuôi, thái độ của Cố Thanh Sương đối với anh đã thay đổi hẳn, lập tức thuận lý thành văn đem cô về phía phòng ngủ.
Đặc biệt là nụ hôn mãnh liệt kia, giống như đang đòi lại món nợ của nửa tháng nay, khiến cô hô hấp khó khăn, đẩy anh ra: “Hạ Tuy Trầm, là đàn ông đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Hạ Tuy Trầm cũng không buông cô ra, ngón tay dọc theo xương bướm lướt xuống, tìm lấy chỗ nhạy cảm ở eo cô, khẽ véo một cái, khi Cố Thanh Sương không còn sức lực ngã xuống giường, anh vừa đỡ cô, vừa ngậm môi cô, nói: “Thanh Sương, cho anh xem xem, có phải em đã trưởng thành rồi không?”
‘Xem’ mà anh nói, chính là ý trên mặt chữ.
Gò má Cố Thanh Sương nóng bừng lên, cảm giác khẩn trương tràn ngập, bởi không kịp phòng bị đã bị anh đẩy xuống chăn, chiếc váy tơ tằm màu trắng khẽ cuộn lên một đoạn, lộ ra đôi chân trắng dài, một giây sau, bàn tay nóng bỏng của người đàn ông ập lên.
Trong lòng cô có chút kháng cự, đến từ sự mờ mịt với thứ xa lạ, ngón tay nắm lấy cúc áo sơ mi anh phát đau lên: “Anh cũng không phải chưa nhìn qua.”
Lần đó bị anh lấy mất dây áo ngực, ngay cả nội y cũng thiếu chút nữa bị cởi ra, toàn thân không có mảnh vải che lấy.
Đôi môi Hạ Tuy Trầm dán lên tai cô, hơi thở nặng nề: “Không giống nhau.”
Cố Thanh Sương không hiểu nổi có gì không giống nhau, cảm thấy ánh mắt người đàn ông vô cùng nóng bỏng, giống như muốn ăn cô vào bụng. Sợ rằng cứ như vậy sẽ không kìm lại được, vội vàng tìm chủ đề làm phân tán sự chú ý: “Nửa tháng nay…..anh bị em chặn, thì thường sẽ làm gì vậy?”
Tưởng rằng Hạ Tuy Trầm sẽ lại mặt dày đến đoàn phim tìm cô, nhưng không ngờ lại để cô yên ổn ở Hoành Điếm hơn nửa tháng.
Ngón tay Hạ Tuy Trầm tìm đến khoá váy của cô, giọng nói khàn khàn: “Không ở trong nước.”
Cố Thanh Sương vẫn muốn hỏi tiếp, nhưng lại bị chiếc dây áo rơi xuống làm thất thần.
Ngay sau đó, cả người bị cánh tay mạnh mẽ của anh ôm vào lòng, khi trán bị trán anh chạm vào, máu nóng truyền đi khắp người
–
Đèn trong phòng ngủ không sáng, chỉ mượn ánh đèn mờ trong nhà vệ sinh hắt đến.
Cố Thanh Sương vùi mình vào trong chiếc chăn trắng, mái tóc dài rũ xuống bờ vai, chậm rãi ngồi về phía mép giường.
Âm thanh tiếng nước truyền đến, là Hạ Tuy Trầm đang ở trong phòng tắm.
Cô dùng tay ôm lấy ngực, hít thở thật sâu, cầm điện thoại qua.
Hạ Tuy Trầm bị cô chặn nửa tháng trời, hôm nay rốt cuộc cũng được gỡ chặn.
Lúc này Giang Điểm Huỳnh gửi cho cô một tin nhắn: [Bảo bối mau đọc đi, phía Tưởng Tuyết Ninh đăng bài tuyên bố rồi!]
Một dòng sau, là đường link Weibo, chủ đề là #Tưởng Tuyết Ninh, Thẩm Tinh Độ công khai yêu đương#
Chín giờ tối nay, Tưởng Tuyết Ninh tự mình chia sẻ một bức hình cô ta mặc váy cưới trắng cao cấp, sau đó gắn thẻ Thẩm Tinh Độ: [Muốn trở thành cô dâu của anh.]
Một người là đỉnh lưu giới giải trí, đi đến đâu đều có vô số ánh mắt của người hâm mộ chú ý đến, địa vị vững như Thái Sơn.
Mà người còn lại là tiểu hoa đán giới giải trí, bình thường có đăng rất nhiều bài viết phong phú, đã nổi tiếng từ trước, thỉnh thoảng cũng lên hot search.
Hai người này công khai, có thể tưởng tượng ra được phản ứng của cộng đồng mạng ra sao.
Giang Điểm Huỳnh tiếp tục gửi tin nhắn đến: [Tưởng Tuyết Ninh diễn vai độc ác được đấy, tình tiết bức vua thoái vị này, đơn phương công khai chuyện tình cảm, nếu như Thẩm Tinh Độ dám không thừa nhận, nhất định sẽ bị dán nhãn tra nam!”
Cố Thanh Sương nhàm chán lướt xong hot search, ngón tay chạm lên màn hình, nhắn lại: [Ừm, vậy chúc hai người bọn họ tương thân tương ái.]
Giang Điểm Huỳnh: [Trọng điểm là Tưởng Tuyết Ninh một mình công khai, fan còn chưa gϊếŧ qua, đã có tin đồn Thẩm Tinh Độ ở đoàn làm phim di tình biệt luyến* với nữ diễn viên khác, Tưởng Tuyết Ninh mới không ngồi yên mà công khai thân phận bạn gái này.]
*Di tình biệt luyến: Vốn đã có người yêu, sau đó lại yêu người khác.
“…..”
[Bảo bối, cậu ngày ngày ở đoàn làm phim, có biết đó là ai không?]
Cố Thanh Sương cạn lời: [Thẩm Tinh Độ với đôi mắt nhìn lên trời kia, có thể chơi trò di tình biệt luyến??? Anh ta chỉ đổi bạn gái cũng than phiền.]
Giang Điểm Huỳnh cảm thấy gõ chữ phiền phức, gửi tin nhắn thoại đến: [Anh ta từ nhỏ đã có cái đức hạnh này rồi, ngay cả gặp chú chó bên đường, cũng cho rằng mình bị nhớ thương….Tớ nghi ngờ rằng anh ta thấy quá ít sự đời, không chừng vẫn còn là ‘thiếu nam’ ngây thơ….Nếu không ánh mắt sao lại tệ đến độ hẹn hò với Tưởng Tuyết Ninh được chứ.]
Cố Thanh Sương không có hứng thú với chuyện tình cảm của Thẩm Tinh Độ, chậm rãi đáp: [Chuyển chủ đề khác đi, đêm hôm nhắc đến anh ta không được may mắn cho lắm.]
Chuyển chủ đề à.
Giang Điểm Huỳnh lập tức gửi tin nhắn thoại đến: [Aaaa bảo bối, Trình Thù và vị kia của cậu là bạn bè trong giới đầu tư, duyên phận gì vậy, thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ!]
Cố Thanh Sương: [Cậu gọi vị nào của tớ?]
Giang Điểm Huỳnh: [Cố Thanh Sương cậu đừng diễn nữa, tớ đã nghĩ kỹ, cậu lớn như vậy rồi, có từng cho ai cơ hội làm quen không? Tối nay có thể khiến cho cậu yên lặng ngồi đó, trừ bỏ anh trai thần tiên kia của cậu, còn có thể là ai khác được chứ?”
Ngón tay đặt trên màn hình của Cố Thanh Sương dừng lại, một hồi lâu không động, nhìn thấy tin nhắn của Giang Điểm Huỳnh không ngừng gửi đến: [Năm đó anh trai thần tiên của cậu không từ mà biệt…..để cậu lại trong chùa Nam Minh, cậu không giận anh ta sao?]
[Anh ấy không đi, một tháng sau tớ cũng rời khỏi chùa Nam Minh, bị Cố gia đón về.]
Cố Thanh Sương trả lời xong dòng này, lại gõ thêm một dòng nữa, do dự vài giây, cuối cùng xoá hết đi.
Cô ôm gối nằm lại xuống giường, gương mặt xinh đẹp chìm trong bóng đêm mờ, đôi mắt có ẩn chứa chút cảm xúc.
Lời Giang Điểm Huỳnh hỏi.
Giống như một chiếc chìa khoá mở ra cánh cửa, đánh thức một vài chuyện mà cô chôn giấu ở thật sâu.
Hạ Tuy Trầm người đàn ông này, là mối tình đầu mà cô yêu thật lâu, lâu đến độ bảy năm trôi qua vẫn chưa quên được từng giây từng phút ở bên anh. Vì vậy khi cùng anh ly biệt trùng phùng, ‘từ chối’ hai từ này như biến mất khỏi từ điển của cô.
Cho dù có từ chối ý tốt của anh hay không, trong lòng đều có chút….không nỡ.
Cố Thanh Sương thở dài một hơi, thầm nhắc nhở bản thân đừng có nghĩ ngợi lung tung, điện thoại bên cạnh lại vang lên, ngẩng đầu xem, Giang Điểm Huỳnh lại gửi tin nhắn đến:
[Đúng rồi, bảo bối, người cầm quyền gia tộc như vị kia của cậu, bình thường đều không có quyền tự chọn vợ chọn chồng…..
Nếu như cậu muốn nối lại tình xưa, nhất định phải nghĩ kỹ chuyện này, là danh chính ngôn thuận, hay là ‘chơi đùa’ anh ta một lần, để báo mối thù năm đó!]