Khói Phủ Lạc Dương

Chương 2: Tư chất

Tào Hưu ngồi bên thềm cửa, im lặng đánh giá. Thấy người bên kia xuống ngựa, bỏ cung xuống, tiến lại gần chán nản nói: "Văn Liệt, đệ không bắn trúng hồng tâm được."

Tào Hưu bật cười, lại đánh giá một lúc mới nói: "Đệ còn nhỏ, cây cung này cao gần bằng người, cầm không chắc là đương nhiên."

Tào Phi mím môi, xách cung tiến về phía bia ngắm, lại giương cung lần nữa. Bắn qua bắn lại cả buổi chiều chỉ trúng vòng ngoài, Tào Hưu thở dài:

"Ta năm mười hai tuổi mới bắn trúng gần trúng hồng tâm, đệ mới chín tuổi, cưỡi ngựa bắn cung như vậy là đã giỏi lắm rồi."

Tào Hưu biết hắn cố chấp, nói cũng không lọt tai, buồn chán ngồi xuống như cũ. Lần này chủ tướng đem quân đi Duyện Châu đánh Lữ Bố, rõ ràng cho Tào Ngang đi, lại phái mình quay về.

Chủ tướng ở Duyện Châu không biết có thể thắng trận này không? Trận trước rút về Đông A thiếu quân lương, còn định phục tùng Viên Thiệu, không biết bây giờ binh lực đủ mạnh để chiếm lại Duyện Châu hay không? Từng giờ từng khắc ở đây bất an nối tiếp bất an, lòng như lửa đốt.

"Văn Liệt! Trúng!"

Hắn đưa mắt nhìn mũi tên cắm thẳng hồng tâm, tán thưởng. Tiểu tử này quả nhiên tư chất hơn người, sáu tuổi biết cầm cung, chín tuổi đã cưỡi ngựa bắn trúng hồng tâm. Chưa nói đến học văn, tám tuổi đã hạ bút thành thi, đọc thạo Bách gia chư tử. Hắn khoát tay nói:

"Trúng rồi, về ăn cơm thôi!"

Tào Phi còn chưa chịu xuống ngựa, lại dương cung lên. Lúc này thấy thằng nhãi con lững chững ôm hộp vuông nhỏ chạy đến. Tào Hưu lập tức kéo lại gần bảo: "Đi gọi nhị ca đệ về ăn cơm đi!"

Tào Thực đưa hộp gỗ vuông cho Tào Hưu nói: "Mẹ cho ca ca."

"Nhị ca đệ ở đằng đó cơ mà, đem qua đó."

"Không, không phải cho Tử Hoàn, cho huynh."

Tào Hưu liền cầm lấy hộp gỗ mở ra xem, bên trong có bánh nếp, thế là ôm vào lòng xua xua tay nói: "Bánh à?"

Tào Thực lại đi qua hướng đó gọi: "Ca ca!" Quả nhiên Tào Phi thở dài nhảy xuống khỏi yên ngựa. Chưa kịp để cung tên lên giá, đã bị tên tiểu tử lao đến ôm eo, liên tục đong đưa người. Hắn không chê phiền, lấy tay ấn đầu đệ đệ một cái hỏi:

"Thế của ta đâu?"

"Cái gì của huynh?"

"Không đem bánh cho ta à?"

Tào Thực ngẩn người đáp: "Mẫu thân bảo đưa cho Văn Liệt ca ca, nói là vì huynh ấy bị huynh làm phiền."

Tào Hưu cười ha hả, ôm hộp bánh đi mất. Tào Phi cũng cười trừ, dắt tay đệ đệ quay về. Không biết còn có thể đi dạo thế này được bao lâu nữa. Phụ thân nói năm sau sẽ để hắn vào quân doanh, bây giờ ngắm bắn còn chưa chuẩn, làm thế nào theo phụ thân, theo đại ca hành quân? Hắn biết rõ so với đại ca, mình vĩnh viễn không thể sánh bằng, đại ca là tướng lĩnh giỏi, sau này là người kế thừa gia nghiệp, binh nghiệp. Nhưng cũng sẽ không vì thế mà để mình thua kém bất cứ ai.

Tào Chương đang ở trong sân luyện trường thương, mắt nhìn thấy hai người kia liền cười ngạo nghễ nói: "Về rồi đấy à? Qua đây xem thanh trường thương này, Hai tháng trước Hạ Hầu tướng quân bảo đố đệ nâng lên được. Giờ đệ đợi ông ta về nâng lên cho mà xem."

Tào Phi cười khẽ, đi thẳng vào trong, thấy mẫu thân đã ngồi chờ sẵn. Đồ ăn trên bàn cũng bày ra, thấy vậy hơi ngạc nhiên hỏi: "Hôm nay mẫu thân mời khách ư?"

Biện phu nhân cười: "Chờ con đó."

Tào Phi càng cảm thấy ngạc nhiên, hơi nghĩ đến đã hẹn ăn tối cùng Tào Hưu, nhưng vẫn ngồi xuống ghế, lại quay đầu gọi Tào Chương. Bốn người ngồi xuống, Tào Chương đã cầm đũa, Tào Thực cũng một mình ôm một bát canh hạt sen. Nhìn đồ ăn trên bàn, lại ngẩng đầu nhìn mẫu thân. Trong mắt người có một tia buồn bã, mẫu thân sắp sinh, mà không ở cạnh chăm sóc cho người được bao lâu nữa. Biện phu nhân gắp cho hắn một miếng thịt, mỉm cười nói:

"Tử Hoàn ăn nhiều một chút, gầy như vậy mấy tháng nữa làm sao tòng binh được? Mẫu thân ở đây không an lòng."

Tào Phi cắn một miếng, sống mũi hơi nóng lên, lẳng lặng cúi đầu không nói lời nào. Tào Chương còn ngậm một mồm đầy cơm, ngẩng đầu lên nhìn nhị ca, nhìn mẫu thân, nuốt xuống mới hỏi:

"Mẫu thân, sao lại tòng binh?"

Biện phu nhân thở dài một hơi, vẫn mở miệng đáp: "Vài tháng nữa, sang năm sau, nhị ca con sẽ theo phụ thân con chinh phạt phía Nam. Tử Văn ngày sau cũng phải học theo nhị ca con đấy."

Tào Chương buông đũa nhìn nhị ca, đột nhiên mở miệng: "Sao chỉ có huynh ấy được đi? Con cũng muốn đi."

Biện phu nhân nghe thế kinh ngạc, chưa kịp nói gì đã nghe thấy Tào Phi nói: "Đệ đi mà tranh luận với phụ thân."

"Phụ thân chê đệ ít tuổi!"

Mẫu thân nhẹ nhàng xoa đầu hắn, dỗ dành: "Mấy năm nữa, Tử Văn lớn hơn, phụ thân con cũng sẽ để con vào quân doanh, giống như đại ca, nhị ca."

"Con kém huynh ấy có hai tuổi thôi!"

Tào Thực tròn mắt nhìn hai huynh lớn, không biết nghĩ ngợi cái gì, tay cầm muỗng múc canh không đưa lên miệng, bỗng dưng nhỏ giọng hỏi:

"Nhị ca phải ra chiến trường ạ? Chiến trường nguy hiểm phải không?"

Biện phu nhân vội vàng vỗ nhẹ vào lưng hắn, nghiêm giọng trách: "Không được nói linh tinh, nhị ca chỉ ở bản doanh thôi, có phụ thân con và đại ca con, sẽ không làm sao."

Tào Phi hơi mất hứng, chống đũa xuống bát cơm, cuối cùng vẫn nói: "Tiểu tử, nhị ca sẽ về sớm thôi. Có phụ thân và đại ca, ta không sợ."

Năm 196, Lạc Dương đổ nát hoang tàn, Tào Tháo đón Hán Hiến Đế về Hứa Xương lánh tạm, lấy niên hiệu Kiến An, năm đó là nguyên niên.

Tào Tháo được phong Vũ Bình hầu, giữ chức Tư không, kiêm Hành Xa Kỵ Tướng quân. Sở dĩ Hoàng đế muốn phong Đại tướng quân vì công hộ giá, nhưng hắn e ngại phía Viên Thiệu. Lúc này không nên đối đầu với nhiều thế lực, tốt hơn hết tạm thời tránh xung đột với họ Viên, vì vậy đề nghị Hoàng đế phong Viên Thiệu làm Đại tướng quân.

Lần này trở về đã là giữa năm, Đinh phu nhân đón tiếp trong viện, vừa thấy Tào Ngang liền hớn hở kéo tay hắn vào trong. Tào Tháo cười cười, đợi mẹ con bọn họ hỏi han đủ thứ, mình cũng cười đùa vài câu, lúc này mới hỏi: "Nghe nói Biện phu nhân đã đến tháng sinh nở rồi."

Đinh phu nhân giật mình, nhìn sắc mặt cảm thấy như có gì giấu giếm, nửa ngày mới nói: "Mấy ngày trước muội muội hạ sinh một bé gái, nhưng mà nó không khóc nháo cũng chẳng cười, chỉ lẳng lặng rơi lệ. Thϊếp cho là điềm xấu..."

Tào Tháo trợn trắng mắt đứng hẳn dậy: "Nàng làm gì nó rồi?"

Đinh phu nhân rụt rè đáp: "Nửa tháng trước đem bỏ nó cho một người ở ngoại ô rồi. Năm sau... hết xui xẻo rồi đón về cũng không muộn."

Tào Tháo thở hổn hển, lập tức cho người đi tìm, lại nghiêm khắc trách mắng Đinh phu nhân một trận. Tào Ngang cũng có ý trách cứ mẫu thân quá đáng. Đinh thị thấy con trai trách mình, buồn bã trong phòng suốt mấy ngày trời. Đến lúc tìm được đứa trẻ về vẫn không dám ra ngoài. Biện phu nhân u uất cả thời gian dài, nhưng sau cũng không để bụng chuyện này với Đinh thị.

Hán Hiến Đế tuổi trẻ tò mò, nghe có chuyện như vậy hớn hở đến phủ xem náo nhiệt. Bước vào nhìn đứa trẻ có nốt chu sa trên má, nhìn đáng yêu, còn bám lấy ngón tay hắn cười phá lên. Trong sân có khóm tre xanh tốt, ngẫu hứng nói:

"Hay gọi muội ấy là 'Tào Tiết' đi. Được không?"

Tào Tháo ngồi trên ghế, dang tay để hạ nhân ẵm con gái lại gần, mấy huynh đệ Tào Chương, Tào Thực cũng ghé vào nhìn xem, thỉnh thoảng còn trêu chọc nó. Còn nói với nhị ca: "Huynh nhìn xem, nhìn nó thế này về sau chắc chắn là đại mỹ nhân đấy."

Tào Tháo nhìn Lưu Hiệp đang háo hức, liền nói: "Tạ bệ hạ ban huý, thần thay nữ nhi tạ thiên ân."

Khoảng giữa năm 196, con gái đầu của Tào Tháo và Biện phu nhân ra đời ở Hứa Xương, huý 'Tào Tiết', sau này trở thành Hoàng hậu thứ hai của Hán Hiến Đế Lưu Hiệp - Hiến Mục Hoàng hậu.

——————

=))) Không phải tôi chém gió đâu mà con trai Tào Tháo ở tuổi này đã xuất chúng như vậy thật đấy, có ghi chép đàng hoàng haha. (ai xem Tam Quốc biết đến Tôn Quyền của Đông Ngô thì còn ảo ma hơn mấy thanh niên nhà này nhiều). Cảm thấy viết chẳng cần tâng bốc thêm mắm muối gì, chính chủ giỏi sẵn rồi.