Chương 3: Chọc ghẹo hoàng đế muốn ngừng mà không được. Nhìn được mà không ăn được
“Trên người ngươi là hương gì vậy?”
Phượng Minh nâng đôi mắt nhìn tiểu thái giám trước mặt.
Hắn xoay đầu nhìn tiểu thái giám mà trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ. Tuy nhiên sau khi nhìn rõ khuôn mặt tiểu thái giám, hắn thả tay xuống.
Tiểu thái giám khuôn mặt tinh xảo này sao có thể là nữ nhân kia được. Nữ nhân kia nửa khuôn mặt đều xấu xí vô cùng. Hắn thậm chí còn chưa nhìn thấy diện mạo ban đầu của nữ nhân kia.
“Nô tài đây là bẩm sinh có ạ.”
Đường Linh không nghĩ tới sẽ bị lộ mùi hương trên người mình. Nguyên chủ từ nhỏ đã thích hương tuyết tùng.
“Cút xuống. Cắt đầu lưỡi đi.”
Phượng Minh lạnh lùng nói. Hắn không thích nữ nhân kia, cả nữ nhân trên người có mùi hương đó cũng không thích.
Tiểu thái giám này thật may mắn, hôm nay tâm tình hắn không tồi, không có gọi người lôi ra ngoài chém đâu.
“Hoàng thượng, trên người của ngài có phục linh, cây kim ngân, và ít hương liệu thảo dược. Chắc là gần đây mất ngủ nghiêm trọng. Nô tài từ nhỏ đi theo sư phó học được một ít thủ pháp có thể giúp ngài giảm bớt áp lực mất ngủ.”
Đường Linh lập tức cung kính nói.
Nàng nhìn vào thông tin công lược mà hệ thống đưa ra. Phượng Minh không thể ngủ vào đêm, mất ngủ nghiêm trọng. Tính tình cũng trở nên cáu kỉnh, táo bạo vô cùng.
Có thể không mất ngủ sao? Gϊếŧ nhiều người như vậy, đặc biệt là gia tộc nguyên chủ. Hắn lợi dụng nguyên chủ để lên làm hoàng đế, nhưng sợ gia tộc nguyên chủ công lớn nên trực tiếp gϊếŧ chết gia tộc nguyên chủ.
Hiện tại đêm nào cũng gặp ác mộng, mơ thấy mình bị vô số oan hồn ám ảnh.
“Chậm đã. Ngươi lại đây.”
Phương Minh rũ đôi mắt, hướng Đường Linh vẫy tay.
“Nếu ngươi không thể giúp ta giảm bớt mất ngủ, vậy thì hai tay này cũng không cần nữa.”
“Nô tài đảm bảo hữu dụng!”
Đường Linh nói xong liền vươn tay ấn lên huyệt thái dương Phượng Minh. Đồng thời trong lòng bàn tay bôi an thần hương mới đổi từ hệ thống.
Quả nhiên nàng mới ấn một lát, Phượng Minh liền cảm thấy tâm trí yên bình hơn.
“Hoàng thượng, nếu nô tỳ một mình xoa bóp cho ngài, hiệu quả sẽ càng tốt hơn. Quá nhiều khiến nô tỳ không phát huy hết được.”
Đường Linh dỗ dành bên tai Phượng Minh.
Khi nàng nói chuyện, hơi thở như có như không mà phun ở trên vành tai Phượng Minh.
Phượng Minh lập tức cảm giác thân thể căng chặt.