Edit & beta: MeanChan
Dòng chữ màu trắng bay lơ lửng ở phụ cận, giữa phông nền sa mạc trông lại càng lạnh lẽo hơn, nhận ra anh thật sự đã tức giận rồi.
Hành Cẩn mới ăn một chiêu nên thanh máu không còn nhiều lắm, Khâu Ninh chỉ huy Quỷ Vu đi tới, không keo kiệt mà dùng siêu kỹ năng bơm máu, sau đó đứng trước đám người như một bức tường chắn gió.
【 phụ cận 】 Nguyệt kiến noãn: Lên.
【 phụ cận 】 Nguyện Quân Hảo Mộng: Gì hả?
【 phụ cận 】 Nguyệt kiến noãn: Cô gϊếŧ cậu ấy ba lần, tôi gϊếŧ cô đủ ba lần thì sẽ không truy cứu nữa.
Nguyện Quân Hảo Mộng nhìn những lời này, suýt chút nữa thì tức ngực mà chết.
【 phụ cận 】 Nguyện Quân Hảo Mộng: Có bệnh à, chiến trường là do nhà cậu mở hả, ngang ngược quá vậy?
【 phụ cận 】 Nguyệt kiến noãn: Chiến trường không phải do nhà tôi mở thì mâu thuẫn với việc tôi ngang ngược à?
【 phụ cận 】 Nguyện Quân Hảo Mộng: Trái tim thủy tinh thì đừng có vào chiến trường, chiến mấy lần đã không chịu nổi?
Khâu Ninh à một tiếng, trầm mặt đánh chữ.
【 phụ cận 】 Nguyệt kiến noãn: Đừng ra khỏi điểm sống lại nhé.
Ném xong lời tàn nhẫn, Quỷ Vu mặc bộ váy vàng nhạt không thèm liếc mắt nhìn thi thể trên mặt đất cái nào mà xoay người đi luôn.
Tất Dục Cẩn nắm con chuột, chân mày mới thả lỏng chưa được bao lâu lại nhăn chặt lại.
Nhân viên nhỏ tới để cứu hắn nhưng lại không nói với hắn một câu nào.
【 đội ngũ 】 Hành Cẩn: Còn thủ ở bờ sông nữa không?
Khâu Ninh dừng bước chân, đánh chữ.
【 đội ngũ 】 Nguyệt kiến noãn: Xem thái độ của cậu.
Thứ gọi là da mặt này, Tất Dục Cẩn đã từ bỏ lâu rồi.
【 đội ngũ 】 Hành Cẩn: Tôi sợ.
Khâu Ninh: "......"
Anh bất đắc dĩ thở dài.
【 đội ngũ 】 Nguyệt kiến noãn: Đi theo tôi.
【 đội ngũ 】 Hành Cẩn:......Thôi bỏ đi.
【 đội ngũ 】 Nguyệt kiến noãn:?
【 đội ngũ 】 Hành Cẩn: Chọc cậu tức giận là lỗi của tôi.
【 đội ngũ 】 Hành Cẩn: Không quấy rầy cậu nữa.
"......"
Sao còn làm mình làm mẩy nữa?
Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo mới thu hoạch được một đầu người, liếc qua lại thấy những lời này.
【 đội ngũ 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: Có mấy người được nữ thần theo đuổi, có phúc mà không biết hưởng, hơi bị không biết tốt xấu đó.
【 đội ngũ 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: Không có đá xéo ai đâu.
Cậu không nói thì cũng không ai tưởng cậu câm đâu.
Khâu Ninh làm lơ mấy lời chọc ngoáy của Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo, mở tin nhắn riêng ra.
【 chat riêng 】 Nguyệt kiến noãn: Tôi không giận.
【 chat riêng 】 Hành Cẩn: Cậu không cần an ủi tôi, tôi không sao.
【 chat riêng 】 Hành Cẩn: 【 mỉm cười 】
【 chat riêng 】 Nguyệt kiến noãn: Thật sự, cậu chơi game lâu vậy rồi, dù sao cũng nên tự học phương pháp chơi, chứ nếu nhỡ mà tôi không online thì cậu sẽ rất chán.
【 chat riêng 】 Hành Cẩn: Tôi chờ cậu online.
Khâu Ninh ngơ ngác nhìn, nhất thời quên mất nên trả lời thế nào.
【 chat riêng 】 Hành Cẩn: Có phải tôi đã làm phiền cậu quá không?
【 chat riêng 】 Hành Cẩn: Xin lỗi, là tôi đã khiến cậu đau đầu.
Khâu Ninh lấy lại tinh thần, chớp chớp mắt, mím môi, hô hấp cũng chậm đi.
Anh gần như có thể xác định, thật sự là Hành Cẩn có chút ý này kia với anh.
Nhìn tin nhắn riêng của hai người, các loại cảm xúc phức tạp ồ ạt mà đến.
Nghi hoặc, khó xử, hoảng loạn...... Còn trộn lẫn một chút gấp gáp khó nói.
Khâu Ninh nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Anh không có kinh nghiệm được con gái theo đuổi, càng không nói đến việc cự tuyệt người khác, lần yêu đương duy nhất kia thậm chí còn phải nhận lấy kết cục chật vật, hơn nữa đối tượng là nam.
Biết làm sao bây giờ đây.
Tất Dục Cẩn chia máy tính ra thành hai cửa sổ, một bên là trò chơi, một bên là trang web khác, nội dung rõ ràng là —— học được mười câu này, con trai sẽ chủ động yêu thương bạn!
Hắn lựa chọn cái liên kết hot nhất, trong đó liệt kê cả mấy chục điều, Tất Dục Cẩn chọn mấy câu phù hợp tình huống để nhắn qua.
Mãi không thấy đối phương trả lời tin nhắn, hình như còn đang bối rối, Tất Dục Cẩn chớp mắt, có vẻ như câu này dùng khá tốt.
Hắn kiên nhẫn chờ, thuận tay lướt trang web, nhìn xem có thể tìm được câu vàng ngọc nào nữa không.
Khâu Ninh nghiêm túc tự hỏi hơn một phút, cảm thấy cứ kệ vậy thì không phải là biện pháp hay, lừa con gái nhà người ta là không tốt nhưng anh cũng không muốn mất đi người bạn Hành Cẩn này.
Tất Dục Cẩn đang chuẩn bị nhắn thêm một câu mới, kênh chat riêng thình lình vang lên âm báo.
【 chat riêng 】 Nguyệt kiến noãn: Nếu không, tôi để Sủi cảo với Ưu Nhạc Quả dắt cậu nhé.
Nói xong câu đó, Khâu Ninh cũng không thấy thoải mái mà ngược lại còn hồi hộp hơn.
Nhưng đây là biện pháp mà anh nghĩ rằng tốt nhất rồi.
Anh không chọc thủng tâm tư nhỏ của đối phương, cũng hy vọng Hành Cẩn có thể thấu hiểu dụng tâm lương khổ* của anh.
(dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại)
Ở đầu bên này, Tất Dục Cẩn tức đến bật cười, không chút do dự xóa trang web đi.
Giỏi, giỏi lắm.
Bây giờ ngại mình phiền toái rồi, bắt đầu đẩy mình ra cho người ngoài dắt.
Quả nhiên là chú sói con mắt trắng.
Tất Dục Cẩn không trả lời tin nhắn, triệu hồi tọa kỵ ra, cũng rời đi chẳng thèm ngoảnh lại, chỉ chừa lại một bóng dáng lạnh như băng.
【 đội ngũ 】 Ưu Nhạc Quả: Hình như chị Hành Cẩn giận lắm đấy QAQ
Theo bản năng, Khâu Ninh định đuổi theo nhưng khi ngón tay đặt lên bàn phím thì lại thôi.
Đau dài không bằng đau ngắn, sớm muộn gì cũng phải trải qua ngày này.
Anh cắn răng, nhẫn tâm đi về hướng ngược lại.
Ưu Nhạc Quả nhìn hướng đi của hai người, nhất thời không biết nên đi theo ai.
Hức, người lớn cãi nhau kinh khủng quá TAT
Khâu Ninh cùng ba người Thanh Khê mấy độ hội hợp, nhanh chóng gia nhập cuộc chiến.
Hiện tại khoảng cách điểm số đã bị kéo ra, dù sao quân địch cũng là đội quân có tổ chức có kỷ luật, bọn họ không thể đua nổi.
Bốn người họ chuẩn bị tập kích bất ngờ một tiểu đội tinh nhuệ của quân địch, thử xem có thể cướp được xe lương không, vì nếu có thể đưa xe lương tới được địa điểm chỉ định thì sẽ có được số điểm cực kỳ khả quan.
Bốn người mai phục ở con đường mà xe lương nhất định phải đi qua, trong lúc chờ xe, Khâu Ninh nhịn không được mà mở bản đồ ra, quan sát tuyến đường di chuyển của đồng đội.
25 điểm màu xanh lục trải rộng khắp mỗi góc của bản đồ, Khâu Ninh phải tìm mất một lúc mới thấy Hành Cẩn.
Tuy rằng đối phương rất giận nhưng vẫn nghe lời chạy tới Mê sơn, hội hợp cùng cả đoàn.
Khâu Ninh thở dài nhẹ nhõm một hơi, kết quả còn chưa kịp thở dài thì kênh trò chuyện đã bị spam.
【 chiến trường: Bạch chỉ thành công đánh chết Hành Cẩn 】
【 chiến trường: Lục Trừu Trừu thành công đánh chết Hành Cẩn 】
【 chiến trường: Nguyện Quân Hảo Mộng thành công đánh chết Hành Cẩn 】
Mê sơn ở gần điểm sống lại, tốc độ spam này chỉ có thể chỉ ra rằng, Hành Cẩn vừa mới sống lại đã bị người ta hạ gục trong nháy mắt.
【 chiến trường 】 Bạch chỉ: Nữ thần cậu tránh xa tôi ra chút, tôi thề sẽ không đánh cậu.
【 chiến trường 】 Lục Trừu Trừu: Hành Cẩn đừng chạy vào chỗ kỹ năng của tôi đang đâm tới chứ, cậu như vậy tôi không thể ăn nói với Thu Ninh được đâu.
【 chiến trường 】 Nguyện Quân Hảo Mộng: Ha ha.
"Thu Ninh, chuẩn bị." Âm thanh của Thanh Khê mấy độ kéo sự chú ý của anh về lại: "Ánh nến mang đội tới rồi."
"Ừ." Khâu Ninh lên tiếng, ánh mắt lại không khống chế được mà liếc về kênh trò chuyện.
Tình hình chiến đấu ở Mê sơn rất kịch liệt, tin tức đánh chết từ hệ thống không ngừng vang lên, không phải cậu gϊếŧ tôi thì là tôi gϊếŧ cậu, ID Hành Cẩn bị kẹp ở trong đó, nhỏ yếu, bất lực và đáng thương.
Anh lại nhìn kênh chat riêng, tin nhắn cuối cùng vẫn là tin anh phát, đối phương không hề đáp lại.
Kể cả hiện tại bị người ta gϊếŧ ở ngay cạnh điểm sống lại, Hành Cẩn cũng không kêu cứu với anh một câu nào.
Bị Nguyện Quân Hảo Mộng gϊếŧ vài lần đã sợ hãi thành nhưu vậy, bây giờ lại bị gϊếŧ ở ngay điểm sống lại, Hành Cẩn sẽ cảm thấy ra sao chứ?
Dù sao cũng sẽ không dễ chịu.
Khâu Ninh không khỏi nghĩ bản thân có quá đáng quá hay không.
"...... Thu Ninh!"
Khâu Ninh đột nhiên hoàn hồn, mới phát hiện đồng đội không biết từ khi nào đã chạy về phía xe lương, hai bên đang chiến đấu rất chi là kịch liệt, chỉ có mỗi anh vẫn ngồi yên ở điểm phục kích.
Anh vội vàng gia nhập cuộc chiến, đáng tiếc đã quá muộn, đội tinh nhuệ của đối phương cũng không phải trò đùa, Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo và Phong Vũ Lâm Lâm đã bỏ mình, chỉ còn Thanh Khê mấy độ sắp cạn máu đang giãy giụa, Thần Khí Quỷ Vu gia nhập cũng chẳng thể thay đổi điều gì nữa.
"Xin lỗi, là do tôi."
"Không sao, dù sao cũng không thắng được, Ánh nến là chỉ huy PVP số một số hai mà." Thanh Khê mấy độ an ủi anh một câu, sau đó nghi hoặc hỏi: "Cậu làm sao vậy? Thất thần."
"Không sao." Thiếu nữ Quỷ Vu ngã dưới đao kẻ địch, Khâu Ninh nhìn mấy chữ "Về điểm sống lại" trên màn hình, vậy mà lại thấy chút nhẹ nhàng.
Có thể quang minh chính đại trở về.
Anh ấn xuống không chút do dự, hình ảnh vừa chuyển, anh tới Mê sơn, mà càng trùng hợp chính là, Hành Cẩn cũng đứng ngay bên cạnh anh và vụng về phóng kỹ năng.
Khâu Ninh bị bộ dạng ngốc nghếch này của hắn chọc đến cười hai tiếng, nhanh chóng ném cho đối phương một vòng bảo hộ.
Tất Dục Cẩn nhìn vòng bảo hộ trong suốt trên người mình, hừ một tiếng, sau đó tự tay trừ buff đi, đầy mặt là ba chữ ——
Tôi không thèm!
Không quá hai giây, vòng bảo hộ lại xuất hiện trên người hắn.
Hắn tiếp tục hủy buff.
Khâu Ninh lại ném lên.
......
Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo một lần nữa chạy trốn trong tình trạng còn dính mỗi tí máu, rõ ràng trong đội có một Thần Khí Quỷ Vu lớn như vậy mà hắn cậu ta không được một đồng trị liệu nào, không nhịn được mà click con chuột lên người Thần Khí Quỷ Vu.
Sau đó liền thấy trò chơi ấu trĩ như học sinh tiểu học của hai người.
【 đội ngũ 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: Tôi ở tiền tuyến muốn chết muốn sống, hai cậu lại chui vào đây chơi cái trò tương ái tương sát gì thế hả??? Xin hãy tôn trọng chiến sĩ trên tiền tuyến như chúng tôi chút có được không!
Khâu Ninh xoay chuyển ánh mắt, vừa lúc thấy Nguyện Quân Hảo Mộng đang trốn trong đám nhân vật nổi tiếng.
Anh cười lạnh một tiếng, kỹ năng trên tay phóng ra không ngừng, trực tiếp ném thuật luyện ngục qua.
Nguyện Quân Hảo Mộng còn chưa kịp phản ứng thì đã bị khống chế.
Cô hô một tiếng ở YY: "Ánh nến cứu tôi!"
Tiếng nói vừa dứt, thanh máu trên đỉnh đầu liền thiếu mất một phần ba.
【 hệ thống: Lục Trừu Trừu tạo 85632 điểm thương tổn với bạn. 】
Chưa hết, Ánh nến đang ở một đầu khác bản đồ để chỉ huy hộ tống xe lương, căn bản không rảnh để ý cô, chỉ nói một câu vào YY: "Trừu Trừu, cậu xem bên Mê sơn một chút."
"Được rồi." Lục Trừu Trừu chậm rãi mà ném một kỹ năng lại đây, ngữ khí nhàn nhạt như xem kịch vui: "Bên này hết thảy đều tốt."
Nguyện Quân Hảo Mộng nghe hai người đối thoại, trái tim lạnh xuống trong nháy mắt, căn bản là bọn họ không hề quan tâm đến chết sống của mình.
Khâu Ninh khống chế lượng máu của Nguyện Quân Hảo Mộng ở mức giới hạn thấp nhất, trong giây cuối cùng trước khi thuật luyện ngục kết thúc đã lôi người đến trước mặt Hành Cẩn.
Tất Dục Cẩn nhíu mày.
"Gϊếŧ cô ta!"
Hắn thao tác Hành Cẩn theo bản năng, quạt xếp trong tay phát ra một tia ánh sáng bạc, xông thẳng vào đám nhân vật nổi tiếng.
【 chiến trường: Hành Cẩn thành công đánh chết Nguyện Quân Hảo Mộng 】
Tin đánh chết vừa ra, Tất Dục Cẩn đã ngây ngẩn cả người.
Chơi trò chơi lâu như vậy mà đây là lần đầu tiên hắn lấy đầu người.
Kênh chat riêng vang lên âm báo.
【 chat riêng 】 Nguyệt kiến noãn: Giỏi quá!
- ---------Hết chương 29----------
P/s: Này mà gọi là giận dỗi gì? Đây là cơm chó, cơm chó đó! Bực mình quá bỏ edit lun =))))