[Khải Nguyên] Tình Yêu Vĩnh Viễn Không Mất Đi

Chương 6

Bốn năm trước, vào đêm sinh nhật mười bảy tuổi của Vương Nguyên.

Đó là những ngày mà Vương Tuấn Khải không muốn nhớ lại nhất – người cha bận rộn của anh đã nhiều lần từ Mỹ gọi điện thoại nói chuyện suốt đêm với anh, ông còn cho người nhốt anh trong phòng khách sạn, tịch thu thiết bị liên lạc buộc anh phải trở về Mỹ.

Đối với Vương Thành, con trai của ông có thể tự do làm những gì anh thích cho đến khi anh mười tám tuổi, sau trưởng thành anh phải tự gánh vác phần trách nhiệm vốn có của mình. Ông chưa bao giờ nghĩ rằng Vương Tuấn Khải sẽ thật sự xem trọng việc chơi đàn và xem âm nhạc như một công việc nghiêm túc. Thật là ngây thơ đến mức buồn cười.

Thích ca hát cũng không phải là không được, nhưng ông không muốn đứa con trai duy nhất của mình trở thành 'ca sĩ' bị người ta lấy ra làm chủ đề bàn tán sau mỗi bữa cơm, thật là vô lý.

Cuộc giằng co giữa Vương Tuấn Khải và cha mình khiến anh mệt mỏi từ thể xác lẫn tinh thần. Vương Nguyên lúc này cũng bước vào giai đoạn bận rộn nhất trong năm, thời gian để cả hai có thể nói chuyện với nhau ngày càng ít. Cho nên niềm tin của cả hai giành cho nhau lúc ấy vô tình bị thời gian mài mòn, cuối cùng mối quan hệ lại mỏng manh như một tờ giấy.

Tình yêu của tuổi trẻ không mãi mãi như họ từng nghĩ.

Cuối cùng Vương Tuấn Khải cũng tìm được một cơ hội hẹn gặp Vương Nguyên ở một quán bar cách công ty không xa, nhưng người ngồi đối diện không đợi anh mở lời đã lạnh lùng nói: "Nghe nói anh sắp đi nước ngoài, điều đó cũng tốt."

Vương Nguyên có vẻ sợ đối phương sẽ nói điều mà bản thân cậu không muốn nghe nên luôn lên tiếng trước: "Vậy thì chia tay trong hòa bình."

Vẻ mặt của cậu lúc này giống như một con mèo Ba Tư có dòng máu thuần chủng cao quý.

Vương Tuấn Khải cũng quên mất điều mình muốn nói, sự thất vọng và mệt mỏi đã nuốt chửng lấy anh từng chút. Sự cố gắng của anh trong những ngày qua đã khiến anh giống như một thanh kiếm sắc bén, nhưng những cố gắng ấy lại vô giá trị trong mắt người mà anh yêu.

Đêm đó bọn họ duy trì sự im lặng đến kì lạ, những lúc nói chuyện thì lại dùng những câu từ nhẹ nhàng nhất. Cuối cùng, Vương Tuấn Khải đứng lên trước và nói với cậu bằng chất giọng dịu dàng giống như lúc xưa: "Anh đi đây, vẫn còn nhiều việc cần phải giải quyết, em đừng uống rượu nữa ngoan ngoãn về nhà sớm đi."

Vương Nguyên cúi đầu, lắc lư chân của mình, ngón chân chạm đất ngoan ngoãn nói: "Em không uống nữa, em ngồi thêm một chút rồi sẽ đi."

Nhưng anh đã thật sự nói dối.

Đêm đó mưa to gió lớn, sấm chớp đùng đùng, mưa như trút nước, Vương Tuấn Khải đi được nửa đường lòng vẫn còn quặn đau, cuối cùng vẫn không kìm được mà quay trở lại.

Trước khi đến cửa quán bar, anh đã ngửi thấy mùi hương nồng nàn của vị bạc hà, lông tơ trên người anh lập tức dựng đứng, trái tim anh như bị bóp nghẹt, sự bất an và sợ hãi bao trùm lấy anh. Khi anh đẩy cửa vào, cảnh tượng trước mắt càng khiến anh tức giận hơn.

Chắc chắn Vương Nguyên vì một lý do nào đó đã bước vào thời kì động dục trước thời hạn, đáng tiếc trên bàn toàn là những chai rượu đã cạn – còn cậu thì say đến mê sảng, vài tên Alpha trẻ tuổi trong quán bao quanh cậu.

Vương Nguyên chưa bao giờ là một Omega bình thường, cậu vô cùng buồn bã, trái tim như bị bóp nát, toàn thân tràn ngập sự tức giận, trong ánh mắt đều là ngọn lửa kìm nén.

Khi Vương Tuấn Khải đến chỉ thấy cậu đang vật lộn với một Alpha đang muốn xâm phạm cậu, áo khoác của cậu rơi trên mặt đất, một nửa áo sơ mi bị kéo rách, cúc áo rớt mất vài cái.

Vương Tuấn Khải cảm thấy toàn thân mình như bốc cháy, anh muốn biến quán bar này bốc cháy theo, không một ai được tha thứ.

Cuối cùng, Vương Tuấn Khải cõng Vương Nguyên đang say khướt trong cơn mưa nặng hạt, bỏ lại phía sau lưng là một mớ hỗn độn, Vương Nguyên nằm không yên còn vặn vẹo người, đôi môi nóng bỏng còn chu lên, hôn vào cái cổ lạnh lẽo của anh.

Bọn họ không có ô, nước mưa khiến cả hai ướt đẫm, Vương Nguyên không còn vẻ hung dữ, tàn bạo như vừa nãy, còn hát một bài hát do tự cậu chế lại, vô cùng trẻ con.

"Chia tay vui vẻ - bạn hạnh phúc nhé - bạn không thể tìm thấy người tốt hơn ~"

Nghe cậu hát, giọt nước mắt mặn chát của Vương Tuấn Khải cuối cùng cũng lăn dài xuống má, nhòe đi trong màn mưa.

Sao anh có thể ngốc như vậy, sao anh lại có thể bỏ mặc em, làm sao em có thể tự lo cho thân được đây?

Một đêm kinh thiên động địa đủ để tất cả các báo chí có tiêu đề để viết ở trên trang nhất, một khi chuyện bị phanh phui, sự nghiệp ca sĩ của Vương Nguyên rất có thể sẽ bị hủy hoại. Và Vương Tuấn Khải biết cậu yêu sự nghiệp của mình nhiều như thế nào, anh không thể mạo hiểm được.

Sau khi quấn Vương Nguyên đang run rẩy vào trong chăn, anh chủ động gọi điện cho cha.

Không dễ dàng gì để có thể dập tắt tất cả trang tin tức và còn nói với tất cả mọi người không được nhắc đến chuyện này. Nhưng Vương Cảnh có thể làm điều đó, với cái giá phải trả chính là Vương Tuấn Khải phải lập tức trở về Mỹ.

Cuối cùng anh cũng chịu thua, anh không còn cách nào khác nữa, anh muốn bảo vệ Vương Nguyên, cố gắng hết sức để bảo vệ và chăm sóc cậu. Chỉ tiếc là, khó khăn lại ập đến vào lúc cả hai còn non nớt và bất lực nhất.

Nếu anh trở nên mạnh mẽ hơn, thì cậu cũng phải trở nên mạnh mẽ hơn.

Ngày hôm sau, Vương Tuấn Khải từ bỏ tình yêu và ước mơ của mình ở mảnh đất quê nhà và lên máy bay một mình.

Điều đáng tiếc nhất chính là tình cảm xuyên suốt cả tuổi thanh xuân, vĩnh viễn không có được câu đáp án, và những đêm tối thân thể cả hai cuốn lấy vào nhau cũng không thể in hằn dấu vết ấy mãi mãi.

Buổi sáng Vương Nguyên tỉnh dậy, cậu mê man vì sốt cao, trên đầu giường là những vỉ thuốc trầm cảm đắt tiền gần như không có tác dụng phụ, nhưng những dòng tin tức tràn ngập khắp cả mặt báo lại lần nữa nhấn chìm lấy cậu.

Trưởng nhóm W&W – Vương Tuấn Khải tuyên bố rời khỏi làng giải trí.

Trái tim của cậu cũng hóa tro tàn.