Âm thầm rời đi trong đêm, xe được cô đậu sẵn ở gần đó, ba người âm thầm rời đi, lúc lên xe, Cố Ninh nhìn sang Cố Yên, "Em đã uống thuốc rồi chứ?"
"Dạ rồi ạ." vặn lại chai nước trên tay, Cố Yên gật đầu.
Đáy lòng thoáng yên tâm, đang lái xe Ray nhìn qua gương mày khẽ cau lại, nếu cô ta nhớ không lầm màu sắc và lọ thuốc đó...hình như của tổ chức chế tạo ra. Nhưng là gì tuy cô ta không rõ nhưng biết sơ về tác dụng của nó, chỉ là thứ này trong tổ chức người trừ boss thì chỉ có Cố Ninh có.
Nhưng rất nhanh Ray đem nó giấu vào đáy lòng, tập trung lái xe.
Đợi đến nơi ở, đơn giản là một căn nhà nhỏ nằm ở ngoại ô trong một khu dân cư không khiến người chú ý, cả ba người xuống xe , đi vào trong đó.
Dọn dẹp một chút, cô đưa Cố Yên vào trong phòng, căn dặn cô nàng:
"Mai chị sẽ đưa em đến trường. Nghỉ sớm đi."
"Vâng ạ." Cố Yên gật đầu ngoan ngoãn vào trong phòng nghỉ. Còn lại bên ngoài hai người, Ray mặt mày chi gian nghiệp túc nhìn chằm chằm cô:
"Cô nói cho tôi biết loại thuốc đó là sao?"
"Cô nghĩ sao?" hoàn toàn tùy ý nói, lúc này chi gian hai người cô lấy ra một hộp thuốc, lấy ra một cây đặt bên miệng châm lửa hít một hơi.
"Biết. Nên mới muốn hỏi cô." Ray thản nhiên ngồi xuống, lấy một cây trong hộp ra, bật lửa đặt bên một hít một hơi rồi khẽ phun ra làn khói khỏi môi đỏ kia.
"Chậc sao cô có thể hút thứ này." mặt mày cô ta đầy chán ghét dụi tàn thuốc quăng đi. Miệng đầy mùi hương vị thuốc đắng.
"Không được đừng lấy."
"Chậc.!"
"Rồi mau trả lời câu hỏi của tôi đi. Đừng đánh trống lãng"
"..." phun ra một làn khói xám khiến gương mặt cô dưới ánh đèn thêm phần mờ ảo kinh diễm tầm mắt.
" Vì tôi muốn con bé đừng giống tôi."
"Ha~ tôi thật không hiểu cô đang nghĩ gì?"
"..." không trả lời mà chỉ ngẩng đầu dựa vào ghế, mặt mày chi gian nói không nên lời mệt mỏi cùng đau khổ. Thấy cô như thế Ray chỉ có thể thở dài, đi vào phòng mình nghỉ ngơi. Để lại cô một mình ngồi đó.
Nhìn ánh đèn trên đầu, tầm mắt cô mơ hồ mơ màng nghĩ về nhiều chuyện, trong đầu bỗng xuất hiện những gương mặt đó, những người cô đã dùng nhiều năm để che đậy cảm xúc nơi sâu thẳm đáy lòng.
Rất nhiều chuyện xảy ra, cô đã không còn là thiếu nữ 18 năm đó, tình cảm vô ý nảy sinh, vì đó mà từ bỏ tâm tư trả thù ấp ủ, hèn nhát rời đi lựa chọn trốn tránh không dám ở lại sợ bản thân yếu đuối.
Lạc vào những dòng suy tư, cô khẽ cười ngâm nga tự giễu, đã nhiều năm rồi, còn nhớ làm gì. Nói không chừng bây giờ những người đó đã tìm được niềm vui mới, hay lập một gia đình mới đâu.
Nhấp môi cười khẽ, hít một ngụm sâu khẽ phun ra làn khói, tác dụng của thuốc dần thấm vào khiến cô dần mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Cô không đến nỗi nghiện thuốc nhưng nếu không dùng ác mộng sẽ không ngừng lặp lại.
Bên này yên tĩnh phía nhà của Cố Yên thì ngược lại, một đám người xuất hiện bao vây lấy căn nhà đã trống không người, trong đó có một tên mặt mày chi gian hung ác tàn nhấn đấm vào cửa:
"Mẹ nó! Chúng ta đến trễ rồi."
"Tiếp theo làm gì đại ca."
"Còn làm gì, rút lui." tên đó còn đang nói thì nghe tiếng la của đàn em phía sau, quay sang nhìn sắc mặt đại biến.
Đối diện, người nam nhân miệng cười ngâm nga nhìn hắn ta, tên kia sắc mặt lo sợ, kinh cẩn gọi một tiếng:
"Tam gia. Không biết cơn gió nào khiến ngài đại giá quang lâm đến đây."
Nam nhân chỉ cười nhưng đáy mắt lạnh lẽo bên trong chỉ có sâu thẳm gió lốc.
"Tìm cô gái đó làm gì."
Nghe hỏi vậy, tên đại ca kia sắc mặt thoáng thay đổi, thật lâu sau dưới ánh mắt áp bức khí thế kinh hãi kia liền e ngại nói ra:
"Chúng tôi chỉ nhận được mệnh lệnh được giao thôi. Mong Tam gia thông cảm."
"Nói."
"...Là lấy mạng của cô gái đó." Lời vừa dứt tên đó liền cảm giác sống lưng lạnh lẽo, run rẩy không dám đối mặt với vị sát thần sống kia.
Lúc này, vị kia Tam gia đã mất đi ý cười bên môi, gương mặt chỉ toàn lạnh băng cùng âm u lời nói ra toàn tàn nhẫn cùng giá rét:
"Gửi đến lời tên giao lệnh cho cậu, hắn nếu dám chạm vào cô gái đó một sợi tóc... Tôi liền khiến hắn không thấy mặt trời."
"Vâng." đáy lòng run rẩy, không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Vừa lòng với kết quả, Tam gia liền rời đi, hắn nhìn về phía ngôi nhà, mắt khẽ nheo lại,
Ninh Ninh, rốt cuộc em đang làm gì? Tại sao càng ngày tôi càng không thể chạm tới em.
END.