Ngồi ở ghế đá dài dưới tán cây, ánh mắt nhìn về phía sân bóng rổ, nhìn xung quanh là tiếng cỗ vũ cùng tiếng si hán la điên cuồng:"Phó thiếu cố lên!!..."
"Aaa ! Phó thiếu soái quá...!"
"Phó thiếu nhìn em đi..."
Giữa sân bóng, chàng trai năng lượng tràn trề hay nói là khí thế áp đảo từng cú mạnh mẽ úp gỗ. Phó thiệu mặt mày không kiên nhẫn nhìn về phía sân cổ vũ:
"Im lặng."
Càng đổi lại tiếng hét chói tai hơn.
"Aaa ... Phó thiếu nhìn tôi kìa."
"Mau đỡ tôi!!"
Cố Yên lắc đầu khó mà chấp nhận nổi, tên này có gì tốt chứ, trừ gia cảnh giàu có và vẻ ngoài đẹp trai, thành tích tốt, đánh nhau giỏi...khụ nói chung cũng tốt nhưng tính cách thì quá thô lỗ và khó ở.
Hoàn toàn là kiểu người có thể dùng cơ bắp đánh bay bạn lúc nào. Đáng sợ!
Không chịu nổi tình cảm này, Cố Yên liền kéo theo Minh Nguyệt mặt đang cắm vào sách rời đi trước lũ đi ra thì vô tình đυ.ng phải một người, khiến cả người lảo đảo,
"Xin lỗi tôi không chú ý."
"Hừ. không sao." nữ sinh bị đυ.ng trúng mặt mày không vui, buồn bực nhìn Cố Yên. Cô ta nhấc chân rời đi, để lại cố Yên với ánh mắt nghi hoặc nhìn bóng người vừa đi, ngay cả Minh Nguyệt lúc này cũng buông cuốn sách của bản thân, vẻ mặt vô cùng hóng hớt.
"Nga ~ đó không phải là đàn chị Đổng Duyệt sao?"
"Cậu biết cô gái đó."
"Hửm? Cậu không biết." như khó có thể tin nhìn vào cô.
Gật đầu, có chút không hiểu hỏi:
"Cô ấy nổi lắm sao?"
"Nổi? Tất nhiên rồi. Kẻ luôn theo chân bọn tiểu thư nhà giàu là sai vặt mà. "
"Chậc không nghĩ xem mình là ai, muốn bước vào vòng tròn này dễ thế thì lên trời hết rồi." giọng tràn đầy khinh thường. Cố Yên hiểu ý cô ấy, Minh Nguyệt nhìn như là mọt sách có chút vô hình, nhưng trong lớp cũng không ai dám cô lập cô ấy vì gia thế phía sau, Triệu gia cũng xem như là một phần trong "vòng tròn " gì đó.
Mà cô gái kia là muốn bám vào những người khác tiến vào.
"Thôi là chuyện của người khác. Mình đi thôi."
"Chậc cậu hiền quá rồi. Nhưng như vậy tôi mới chơi với cậu."
Cười khẽ cô ấy không nói, hiền? Nếu thật hiền như thế thì đã không có nhiều người phải chết do chính bản thân tiếp tay , hai người lặng lẽ rời đi. Đến khi về lớp điện thoại Cố Yên khẽ rung lên , vừa mở ra xem cô ấy liền kích động đóng lại máy.
"Sao thế?"
"Không có gì." trong giọng lại tràn đày vui sướиɠ.
"Hửm." cô nếu không muốn nói thì thôi vậy.
Bên trong điện thoại dòng tin nhắn khiến Cố Yên kích động chỉ đơn giản hai chữ.
[Đêm nay.] từ Cố Ninh.
Mà bên này đang vui, bên kia ở sân bóng, xuất hiện tinh huống khó vô cùng thú vị.
10 phút trước.
Đổng Duyệt tay cầm chai nước và khăn lông hai mắt trông chờ nhìn vào sân bóng, đáy lòng lên kế hoạch. Cô ta tuy rằng được xem là đại tiểu thư nhà giàu nhưng khi chân chính đặt chân vào trường này mới biết cái gì gọi là nhà giàu thực thụ. Những thứ cô ta cho là khó có thể mua họ dễ dàng lấy ra làm đồ chơi, ném như rác. Đáy lòng sinh ra không cân bằng.
Từ đó Đổng Duyệt luôn một bộ nhu nhược chọc người đi theo sau một đám cô cậu ấm thiên kim , công tử, cô ta muốn đặt chân vào "vòng tròn " đó nhưng sự thật nào dễ như vậy dù đã qua hơn nửa năm tuy rằng vẫn đã theo những người đó nhưng cùng lắm thì chỉ là chân sai vặt. Nếu là nam sinh còn sẽ đau lòng thương tiếc tặng quà này nọ, còn nữ sinh , các cô rất không quen nhìn một nữ sinh một bộ bạch liên hoa này, không chút ra tay sai sử. Do cô tự chọn ai kêu cô làm. Đường đường là một tiểu thư từ bé được nuông chiều cô ta nào chịu được.liền nghĩ ra một kế. Trong trường này, một trong những gia tộc có quyền lực và sức ảnh hưởng nhất ở thành phố có Phó gia đai thiếu và Tống gia nhị thiếu đang học ở đây.
Cô ta bắt đầu tham vọng nghĩ, nếu có thể đáp thượng hai người họ thì lúc đó mọi chuyện dễ dàng đoạt được. Ý nghĩ nảy ra, cô ta dành hơn 1 tháng đễ quan sát hai người họ quyết định chọn Phó Thiệu. Tống gia nhị thiếu tuy rằng rất tốt và ôn nhu cũng hợp mẫu hình cô ta nhưng cô ta trực giác người con trai này rất nguy hiểm. Còn Phó Thiệu tuy rằng thực hung tàn nhưng lại soái còn chưa từng đánh nữ nhân nên cô ta đã nghĩ người này có lẽ là kiểu ngoài lạnh trong nóng đâu. Người như vậy cần một người hiền lành mang theo ngây thơ để bù đắp.
"Cái đó, Phó thiếu tôi có đem nước cho cậu... Này ..."
Cho nên hiện tại Đổng Duyệt một bộ ngây thơ, cười vô hại hai má đỏ ửng lên, hai mắt mông lung một bộ ngại ngùng khuôn mặt thanh tú cũng nhiều vài phần kinh diễm nhưng chính là...
Phó thiệu không chút lưu tình đổ chai nước lên đầu cả khuôn mặt ngẩn ra, dính đầy nước không tin nhìn hắn.
Phó Thiệu mặt mày chi gian chán ghét giọng điệu không kiên nhẫn nhìn người.
"Cút đi."
Xung quanh tức khắc yên tĩnh rồi lại náo nhiệt lên, các nữ sinh miệng đầy châm chọc khinh thường nói lớn.
"Xem đi, có một số người, muốn từ gà rừng lên làm phượng hoàng lại không xem mình là ai đâu."
"Đúng đó, muốn đáp lên Phó gia đại thiếu không xem mình là mặt hàng gì."
"Thích tỏ ra nhu nhược vô hại, nhìn mà ghê tởm chết tôi rồi..."
Mỗi một câu đều truyền vào tai cô ta, Đổng duyệt mặt mày trắng bệch tái mét , hai mắt đầy căm giận,
"Không phải...tôi không có..." hoảng loạn muốn bắt lấy tay hắn, miệng run rẩy giải thích , một bộ liễu yếu đào tơ:
"Phó Thiếu tin tôi đi...tôi thực sự không nghĩ vậy."
Phó Thiệu né đi cánh tay muốn chộp tới kia, lạnh băng thần sắc nhìn cô ta :
"Tôi không thích đánh nữ nhân không có nghĩa là không đánh đâu."
Sắc mặt dần mất đi huyết sắc không tin vào những gì mình thấy, sao người này lại đối xử với cô ta như thế. Hai mắt nhắm lại một bộ bị oan ức không chịu nổi ngất đi, ngã về trước muốn nằm vào lòng hẳn nhưng thứ đỡ lấy cô ta là mặt đất đầy lạnh lẽo.
END.