Cô Vợ Ngốc Của Tổng Tài

Chương 7: Cô dám giả điên để bơ tôi

Ái Lan nhất thời nghẹn một cục tức, vẻ mặt cô ta vặn vẹo nhăn nhó như gà hóc tóc, miệng há ra ngáp lên ngáp xuống mãi mới nhả ra được một câu: “Em đây là đang thay anh dạy dỗ chị dâu!”

“Không đến lượt em!” Duy Hoàng đảo mắt nhìn qua gương mặt ngây ngô của Ngọc Ly thầm thán phục tài năng diễn xuất của cô. [Nền điện ảnh nước nhà đang nợ cô giải nữ diễn viên xuất sắc nhất mọi thời đại đấy!]

“Em về phòng đi!” Duy Hoàng thở dài xua tay chỉ lên lầu, lâu lắm anh mới trở lại đây, vốn dĩ chỉ muốn nhìn xem cô vợ ngốc diễn kịch, chứ chẳng muốn nhiều lời với cái đuôi lắm chuyện, phiền phức này.

Vả lại đứa em họ này quá phiền, đuổi không đuổi được.

Võ Ái Lan liếc xéo Ngọc Ly, cô ta hừ lạnh một tiếng sau đó bịch bịch nện bước đi lên trên lầu.

Cô ta không thể nào hiểu nổi anh họ mình, rõ ràng với địa vị của anh, lấy ai chẳng được, bao nhiêu mối hôn sự môn đăng hộ đối. Bao nhiêu cô gái vừa thông minh lại xinh đẹp tình nguyện ở bên anh, giống như cô ta đây, vậy mà hà cớ gì người được lựa chọn lại là một con đàn bà ngu ngốc?

Càng nghĩ càng tức không chịu nổi!

Không những thế, cả tháng nay, mỗi lần cô ta ra tay dạy bảo chị dâu ngốc, trong nhà có ai dám nói gì đâu, thế nhưng lần này anh họ vừa trở lại đã lên tiếng bênh vực cho cô ta. Lẽ nào, anh họ không biết rằng chị dâu ngốc này không chỉ là sự sỉ nhục đối với anh, mà còn là sự sỉ nhục với toàn bộ nhà họ Võ hay sao?

Kẻ đáng ghét đã bị đuổi đi, lúc này trong phòng khách chỉ còn lại hai người, Duy Hoàng thong thả đi lại ngồi xuống chiếc ghế sô pha, bắt chân chữ ngũ tựa lưng ra sau, giang hai tay gõ nhịp trên thành ghế hứng thú quan sát Trần Ngọc Ly, người vợ hờ giả ngốc của mình.

Đẹp, cô thực sự rất xinh đẹp! Muốn mặt có mặt, muốn vóc dáng có vóc dáng, lại đang diễn cái biểu cảm ngu ngốc càng khiến cho người khác nảy sinh ham muốn chà đạp một phen.

Chỉ cần là người đàn ông bình thường, một khi nhìn thấy hai bộ mặt này của cô, từ sâu trong linh hồn đều sẽ nảy sinh hứng thú muốn chinh phục.

Duy Hoàng nhếch miệng cười, giọng nói lạnh nhạt cất lên: “Lại đây!”

“Đi ngủ, tôi đi ngủ đây! Đến giờ đi ngủ rồi!” Ngọc Ly nhìn qua đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, cô cảm nhận rõ những ác ý trong đó nên tìm cách lẩn trốn. Cô biết rõ bản thân mình bây giờ cũng chỉ là người vợ thế thân của chị gái song sinh, nhưng vì Ngọc Hà đã xả thân cứu cái thân thể này nên giờ cô mới không thèm so đo với anh.

Mà lúc trước Ngọc Hà cũng chẳng yêu người đàn ông này, anh ta chính là nhân lúc chị ấy nằm thực vật một chỗ mà cường ngạnh ép buộc cha mẹ cô phải ký giấy bán con gái đi để cứu công ty. Nhưng món nợ này của hai người hãy đợi tới khi Ngọc Hà tỉnh dậy sẽ giải quyết. Tốt nhất lúc đó đừng có lôi cô vào.

Cô chỉ là thế thân, thế thân biết không?

Tên trên giấy kết hôn là Trần Ngọc Hà, Ngọc Ly này là thay chị của mình cùng anh vào lễ đường. Đóng vai một người vợ cho đến khi chị ấy tỉnh.

Chị mau lên! Dậy vả chết tên đàn ông thối tha này đi cho em!

Nhìn vào đôi mắt của Ngọc Ly, Duy Hoàng hiểu rõ cô bài xích không muốn dây dưa với mình. Hà cớ gì với một người lạ mặt không rõ danh tính cô còn nhiệt tình quan tâm, mà anh đây thân là chồng của cô, cô lại chăm chỉ diễn kịch đến như vậy, hay là cô diễn đến nghiện luôn rồi?

“Lại đây!” Giọng nói lạnh lùng không cho phép từ chối lại vang lên.

[Anh bảo tôi lại thì tôi phải lại à? Còn lâu!] Ngọc Ly không đáp lại ba chân bốn cẳng cứ thế nhảy hai bậc cầu thang một nhịp, trở về phòng đóng sầm cửa lại chốt khóa trong, sau đó đi thẳng vào phòng tắm.

Nhìn một loạt hành động của Ngọc Ly, Duy Hoàng ngây ra như phỗng. [Cái quái gì thế này? Cô dám giả điên để bơ tôi?]

Duy Hoàng cười bất đắc dĩ, ngay cả một cơ hội nói chuyện cũng không có, làm chồng như mình thật đúng là đáng xấu hổ.

Có điều, tối nay anh cũng đủ mệt mỏi rồi, cổ chân vẫn đau nhức đây này. Anh chán nản đứng dậy bỏ về phòng mình.

Dù anh ít khi tới đây, nhưng đồ đạc trong phòng của anh lúc nào cũng được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.

Căn phòng này vốn là phòng riêng của anh, khi cưới liền được thay đổi thành phòng cưới với chiếc giường to rộng gấp mấy lần cái cũ, chiếm vị trí trung tâm của cả căn phòng.

Nhìn qua bốn xung quanh anh lại khẽ thở dài. Đôi khi anh tự vấn lòng mình không hiểu bản thân đã làm đúng hay sai? Nói anh ích kỷ cũng được, độc ác cũng được, hay ngu ngốc cũng ok. Anh muốn cưới bằng được người con gái học cùng đại học với mình, nó giống như một loại chấp niệm tội lỗi thôi thúc anh đưa ra cái quyết định điên rồ này.

[Ngọc Hà, anh có đê tiện không? Dù biết em không yêu anh, dù biết em gái em vô tội, anh vẫn cứ bám lấy không buông? Tự anh cũng thấy cười chê chính mình!]

Duy Hoàng mở tủ lấy quần áo, tắm dưới vòi nước lạnh lúc lâu anh mới cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn chút ít. Vừa mới bước chân ra ngoài, tiếng nhạc đinh tai nhức óc từ gian phòng bên cạnh đã dội thẳng vào tai. [Ngọc Ly, cô điên thật? Quá đáng lắm rồi đấy nhé!]

Loáng thoáng xen lẫn giữa tiếng nhạc remix xập xình là tiếng chửi rủa léo nhéo của Ái Lan. Duy Hoàng sấy tóc xong dứt khoát lấy tai nghe bịt tai, lên giường chùm chăn ngủ.

(Truyện em đang đăng tự do trên trang cá nhân, mọi người kết bạn với em để nhận được thông báo đọc sớm hơn nhé!!!)