Hắncũng là đứa được nuông chiều nhất trong số các anh em, từ nhỏ đến lớn tất cả nhất định đều phải nghe theo lời hắn, mặc kệ là chơi cái gì cũng đều phải làm theo lời hắn nói, nếu không hắn sẽ khóc ngay! Chỉ cần hắn vừa khóc lên thì người đó sẽ gặp nạn, người nhà hắn nhất định sẽ cho rằng hắn bị con người khác ức hϊếp. Khổ một nỗi là người lớn trong gia đình mấy người khác lại đang cầu xin sự giúp đỡ từ bên đó, cho nên mấy người kia chỉ có thể la mắng chính con mình, ngày qua tháng lại, Chu Bồi Cơ dần dần trở thành một người cầm đầu, càng ngày càng kiêu căng, tất cả bọn con nít đều phải nghe lời hắn.
Lớn lên một chút, vóc người hắn mảnh khảnh với làn da trắng nõn, thoạt nhìn trông giống mấy cô gái, nhưng tính tình của hắn còn xấu hơn cả Chu Minh Dũ, là dạng chủ nhân đã muốn ngôi sao thì không thể đưa ánh trăng, muốn bắt nhảy sông tự vẫn thì không thể đi thắt cổ.
Từ khi gia đình Chu Minh Dũ dọn đến sau lưng nhà, Chu Bồi Cơ đã không ít lần kɧıêυ ҡɧí©ɧ Chu Minh Dũ, lúc ban đầu Chu Minh Dũ vẫn không để trong lòng, kɧıêυ ҡɧí©ɧ thì đánh trả, mà Chu Bồi Cơ rõ ràng đánh không lại nhưng vẫn luôn muốn tìm anh để đánh, càng thua càng đánh, càng cản càng hăng.
Như vậy qua một năm, có một lần hắn thừa dịp Chu Minh Dũ cùng Chu Thành Liêm không có mặt, mang theo người đánh Triệu Hỉ Đông trọng thương, Chu Minh Dũ cảm thấy hắn bắt nạt kẻ yếu là một kẻ hèn nhát, lập tức tẫn cho hắn một đấm thật tàn nhẫn, máu mũi chảy ra vài ngày mới ngừng.
Lần này mẹ của Chu Bồi Cơ nhịn không nổi nữa, nhảy chân vọt tới sau hè chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nói cái gì mà Chu Minh Dũ vẫn luôn ức hϊếp báu vật của bà ta, bà vẫn luôn không để trong lòng, kết quả là không chịu chấm dứt mà còn đánh trọng thương! Mẹ của Chu Bồi Cơ cũng là một người ghê gớm, tuy rằng không có khả năng như Trương Thúy Hoa, nhưng mà bà hay đi theo chồng ra cửa làm việc cho nên cũng gặp qua không ít việc đời, có thể mắng chửi người khác hết một câu lại đến một câu.
Trương Thúy Hoa làm sao có thể nuốt nổi cục tức này?
Sau khi hai người phụ nữ đại chiến ba trăm hiệp thì quyết định cạch mặt, cả đời không qua lại với nhau nữa. Sau này, khi hợp tác xã cao cấp thành lập phân đội sản xuất, gia đình Chu Bồi Cơ còn muốn ở trong Đội hai bọn họ, dù sao thì gia đình bọn họ đều có tay nghề, ở Đội hai cũng coi như ngang cơ, nhưng vì để tránh mặt gia đình Chu Minh Dũ cho nên đã chuyển sang Đội bốn.
Nhà trước nhà sau cũng không giao tiếp với nhau, người ở đằng trước sẽ không đến cái ngõ nhỏ phía sau này để dẫm dấu chân, phía sau cũng sẽ không đi bộ ngang qua phía trước, trên đường gặp phải nhau cũng coi như không nhìn thấy. Con cái vốn không có việc gì, đánh xong quay đầu lại cảm thấy nên làm như thế nào thì cứ làm như thế nấy, kết quả lại thấy người lớn không nói lời nào, thậm chí còn dặn dò bọn họ không được chơi cùng với đám kia chó ghẻ kia, vì thế anh cũng cách xa. Về sau Chu Minh Dũ cùng đã quên này những điều này, chỉ nghĩ là hai nhà có mâu thuẫn cho nên mọi người mới không nói lời nào.
Vậy thì vì sao hôm nay Chu Bồi Cơ lại nói chuyện với anh? Mấy năm nay, bạn tốt của nguyên chủ chính là Chu Thành Liêm và Triệu Hỉ Đông, không hề tiếp xúc gì với Chu Bồi Cơ, đột nhiên hắn nói chuyện với mình, đúng là có chút kỳ quái.
Chu Minh Dũ cũng lười vận động đầu óc để suy nghĩ những việc này, chuẩn bị vật liệu sớm một chút mới là việc chính, vì vậy anh tiếp tục chuyên tâm cưa cây.
Cây hòe trưởng thành cao thẳng tắp, chặt nhánh cây cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Sau khi xuống đất, Chu Minh Dũ lập tức dồn những nhánh cây kia qua một bên, bắt đầu cưa gốc lấy thân.
Chu Minh Quang nhanh chóng ném dây thừng lên, buộc cố định lại, đến khi cưa gần xong thì có thể kéo cây theo hướng vị trí đã chỉ định.
Hai anh em, một trước một sau cùng nhau kéo qua kéo lại, tốc độ rất nhanh.
Mạc Như đi ra, nhìn thấy hai anh em đang giằng co, cười nói: “Kéo cưa lừa xẻ, anh thợ nào khoẻ, được ăn cơm Vua, anh thợ nào thua, thì…” Đây là bài đồng dao khi còn nhỏ cô được bà ngoại dạy cho, vốn đã quên sạch, nhưng khi nhìn thấy cảnh này đột nhiên thốt ra.
Chu Minh Quang cười nói: “Bài này nghe hay đấy.”
Mạc Như lập tức đi đến hỗ trợ thu dọn nhánh cây.
Chu Minh Dũ nói: “Em cứ đặt ở đấy đi, lát nữa anh sẽ dọn.”
Chờ đến khi cây đầu tiên bị cưa gần hết chỉ còn chừa lại một chút vỏ cây, hai người liền kéo đổ, “Răng rắc” một tiếng, cây to lập tức ngã vào ngõ nhỏ, có Chu Minh Dũ cầm dây lái cho nên không bị đυ.ng nóc nhà của người khác.
Hai anh em lại hợp lực cưa đổ một cây khác, thân cây ngô đồng chất không chắc, dễ cưa hơn so với cây hòe, Chu Minh Quang không tiếp tục giúp anh nữa, vội vàng ăn cơm rồi xách lưỡi hái cùng ông Chu đi làm việc.