Thiên Kim Hào Môn Ở Thập Niên 60

Chương 49

Cô gái trẻ đỏ mặt đi lên tầng gọi người.

Lão Đổng là giám đốc nhà khách này, bình thường nhà khách ít người nên anh ấy cực kỳ rảnh rỗi.

Nghe nói là Cố Hoa Viên tìm mình thì lập tức đi xuống, vừa xuống cầu thang vừa cười gọi: "Khách quý đây."

"Bớt bớt đi, có chuyện cần nhờ anh giúp đây."

"Thế lại càng hiếm thấy, từ xưa tới giờ chưa thấy cậu mở miệng nhờ cậy ai bao giờ."

Cố Hoa Viên cười nói: "Ai mà không có lúc khó xử chứ, chẳng phải là tôi đang tìm anh đây sao?"

"Được, vào phòng làm việc rồi nói." Giám đốc Đổng cười mời anh đi vào phòng làm việc của mình, lại còn kêu Tiểu Lưu đi rót nước.

Tiểu Lưu đỏ mặt vâng dạ, còn nhón chân lên nhìn.

Vào phòng làm việc rồi Cố Hoa Viên mới cởi mũ xuống, hỏi xem gần đây trong huyện có chuyện gì hay ho không.

Giám đốc Đổng bảo là đều ổn, chỉ là lương thực vẫn không đủ ăn, mấy xưởng nhiều người trong huyện đều sinh chuyện cả. Anh ấy chỉ lo thời gian tới sẽ lại có vấn đề về nguồn cung. Dù sao hai năm trước cũng đã rất nghiêm trọng, vào thời điểm nghiêm trọng nhất công nhân chỉ ăn hai bữa một ngày, một bữa ăn khô một bữa ăn loãng.

"Nói không chừng sắp tới trong huyện sẽ phải tìm các cậu nhờ hỗ trợ."

Tiểu Lưu đưa nước trà tới, nhìn anh một cái rồi lại cúi đầu đi ra ngoài.

Cố Hoa Viên bưng lên uống một hớp, lắc đầu: "Chuyện này cũng khó, lâu lắm rồi trời không mưa, thu hoạch năm nay khó mà đảm bảo được. Nhưng mà anh cũng không cần phải lo, lương thực cho mấy người các anh thì đơn giản thôi, để đó về tôi sẽ tìm mấy người bạn miền nam thử xem, ở đó chắc là tình hình lương thực vẫn đang khá hơn."

"Có câu này của cậu là tôi yên tâm rồi. À phải rồi, cậu tìm tôi có chuyện gì?"

"Muốn tìm cậu mua ít đồ..."

Anh nói mấy thứ vật liệu anh đang cần, giám đốc Đổng lập tức vỗ tay bảo không thành vấn đề.

Cái này hoàn toàn không thành vấn đề, chẳng phải chỉ là cái bệ xí xổm thôi sao, đơn giản. Kể cả cần bồn cầu thì cũng có.

Hỏi Cố Hoa Viên xem có cần để ý khoản nào đặc biệt không, nếu không thì mấy món để nhiều năm không dùng tới đưa ra rửa sạch là lại như đồ mới thôi, cho không cũng được, cần gì tiêu pha lãng phí.

Cố Hoa Viên lắc đầu: "Lấy cái mới đi. Dù sao cũng là để kết hôn." Nói cho cùng vẫn nên chú trọng.

"Vậy cũng được." Giám đốc Đổng cười: "Sau này kết hôn rồi thì theo cậu tới đây à? Dù sao cũng phải sắp xếp một công việc, hay là tới nhà khách của tôi làm? Công việc chỗ chúng tôi nhẹ nhàng lắm. Mặc dù tạm thời chưa vào biên chế được nhưng làm thời vụ thì chắc chắn là được."

Cố Hoa Viên cười nói: "Tôi không khách sáo với anh nhưng mà tạm thời thì chưa cần. Tôi muốn để cô ấy thích nghi thêm một chút, chưa cần vội ra ngoài."

Giám đốc Đổng cười cười, biết người ta nói vậy là muốn sắp xếp tự do nên cũng không nói gì thêm.

Đại đội trưởng Cố này bình thường thì rất dễ nói chuyện, nhưng mà lại rất có chính kiến.

Hai người cũng không nói chuyện ngoài lề, Cố Hoa Viên còn phải nhanh chóng trở về tập hợp với Từ Viễn Chinh nên nói xong chuyện này rồi đi về luôn.

Giám đốc Đổng tiễn ra cửa.

Tiểu Lưu cũng đứng nhón chân nhìn theo.

Giám đốc Đổng quay đầu lại nhìn cô bé, bắt tay sau lưng nghiêm túc nói: "Đừng có nhìn nữa, người ta sắp kết hôn rồi."

Tiểu Lưu nghe thấy vậy thì mặt hết đỏ luôn, không dám tin: "Có nghe nói đâu ạ, đơn vị nào thế ạ?"

"Không phải đơn vị nào cả, người nhà người ta sắp xếp cho, tự qua lại với nhau. Đừng có mơ tưởng gì nữa."

"..." Chỉ vừa mới nghĩ tới thôi đã không còn nữa rồi, khó chịu chết mất. Hoa còn chưa nở thì đã tàn. Cũng không biết là đại đội trưởng Cố tìm được cô tiên nữ thế nào nữa.

Tiểu tiên nữ Lâm Kiều ăn mặc kín mít còn đang làm việc dưới ánh nắng chói chang.

Cô vừa xách cái thùng nhỏ vừa cẩn thận tưới nước cho hoa màu hệt như đang tưới hoa.

Vợ của tiểu đội trưởng tiểu đội 5 ở bên cạnh thấy vậy thì cười: "Đồng chí Tiểu Kiều à, cô mặc nhiều như thế không thấy nóng sao?"

"Đúng là hơi nóng." Lâm Kiều buồn bã đáp.

Nhưng mà nóng thì cũng không cởi ra được. Trời nắng thế này mà cởi ra thì lại cháy đen mất.