Cố Hoa Viên mỉm cười, “Cô không phải vừa mới nói là không muốn sống nữa sao, dù sao cũng muốn chết, còn ăn cái này làm gì, ăn cũng thật lãng phí”. Sau khi nói xong liền mở nắp đậy hộp cơm ra, mùi thơm của trứng gà nóng hổi bốc lên, lại càng khiến cho người ta thêm thèm thuồng. Đặc biệt, đối với Lâm Kiều đang cảm thấy đói thì lại càng thêm hấp dẫn.
Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào bát canh, thầm nuốt nước miếng.
Cố Hoa Viên tự mình lẩm bẩm, “Canh trứng thật là ngon, thêm hai quả trứng gà vào, ăn vào giống như là…”
“Pudding……”
“Ừmm…… Hình như là một loại bánh ngọt kiểu phương Tây.” Cố Hoa Viên nói. “Chắc là so với cái kia ngon hơn”.
Lâm Kiều: “…… Tôi không tin, tôi nếm thử xem”.
“Cô không phải không muốn sống nữa sao, thật lãng phí. Hiện tại lương thực đang khan hiếm, canh trứng lại còn hiếm hơn. Cô ăn thêm một miếng, tôi lại phải bớt đi một miếng. Tôi ăn còn có thể tiếp tục cống hiến cho tổ quốc, cô ăn…”.
Vẻ mặt Cố Hoa Viên đầy tiếc nuối.
Lâm Kiều lo lắng, “Ai nói tôi không muốn sống nữa, tôi, tôi mới vừa rồi là do chưa tỉnh ngủ!” “Thật sự sao?” Cố Hoa Viên không tin.
“Thật sự!” Lâm Kiều gật đầu lia lịa.
Cố Hoa Viên nhìn cô một lát, sau đó đem hộp cơm đẩy vào giữa bàn, đến lúc Lâm Kiều muốn cầm lấy, anh lại không buông tay, “Muốn ăn cũng được thôi, nói cho tôi biết, vì sao lúc trước lại ầm ĩ như vậy.”
Lâm Kiều: “……”
Giờ phút này cô không thể nói là do cô không muốn kết hôn, cuộc sống này còn chưa kết thúc làm cho lòng người không khỏi tuyệt vọng.
Nếu nói như vậy, không biết tên họ Cố này lại đắc ý như thế nào đây, cho rằng cô chán ghét kết hôn.
Lâm Kiều cân nhắc một lúc, nói “Tôi, tôi là nghĩ cuộc sống ở đây thật khó khăn.” Cô nói xong liền cảm thấy ấm ức, “Thậm chí thức ăn ngon cũng không có. Mỗi ngày đều phải ăn đồ khó nuốt như vậy. Còn có, còn có WC… vừa bẩn, vừa thối, bên trong lại còn có côn trùng…”
Cô vừa nói vừa khóc òa lên.
Nói không phải chứ, canh trứng cũng không có thơm như vậy.
Cố Hoa Viên: “……”
Anh thế nào cũng không nghĩ tới là bởi vì cái này.
Hóa ra còn có người chỉ vì đồ ăn khó nuốt, WC thối mà không muốn sống nữa.
Anh chỉ biết rằng, trên đời này, có người chỉ vì tồn tại mà ngay cả đất sét trắng cũng ăn.
Nhưng thấy Lâm Tiểu Kiểu phản ứng như vậy cũng không phải là nói láo.
“Vậy ăn xong bữa cơm này, cô còn tiếp tục ầm ĩ nữa sao?”
Lâm Kiều: “……”
Cái này, cái này nói không chừng có khi là thế thật.
Cố Hoa Viên đẩy hộp cơm bằng nhôm tới trước mặt cô, “Ăn đi.”
Đột nhiên dễ tính như vậy làm cho Lâm Kiều không dám tin, “Thật sự cho tôi ăn sao?”
“Ừ” Cố Hoa Viên gật đầu.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định đó, Lâm Kiều không chờ nổi liền gấp gáp mở hộp cơm ra, ngửi thấy mùi thơm liền cầm thìa lên ăn.
Chỉ có điều là, ngay cả lúc này mà cô vẫn như cũ, ăn cái gì cùng trông rất đẹp mắt, miệng nhỏ xinh cắn từng miếng nhỏ vừa ăn, chỉ là ăn có chút vội vàng.
Cái này chắc chắn là thói quen hình thành trong nhiều năm.
Cố Hoa Viên ngồi ở phía bên kia bàn, quan sát cô một cách tỉ mỉ.
“Ở trong nhà tư bản thì cô làm việc gì?”
Lâm Kiều đang ăn “đồ ăn ngon”, trong lòng vô cùng vui sướиɠ, nghe thấy lời này lại bị mắc nghẹn lại, sau đó hỏi thầm Phì Miêu, trước đây cô làm cái gì?
Phì Miêu nói, “Cô là đại nha hoàn bên người tiểu thư”.
Lâm Kiều: “…… Trợ lý riêng của tiểu thư”. Cô thật sự không muốn nói với người khác chuyện mình là đại nha hoàn đâu.
Cố Hoa Viên nhướng mày, “Trợ lý riêng? Đây là công việc gì?”
Lâm Kiều đếm trên đầu ngón tay, “Chính là giúp tiểu thư ăn cơm, học tập, đi chơi.” Trợ lý của cô chính là làm những việc này.
Cố Hoa Viên: “……” Đây là nuôi người hầu, hay là nuôi thiên kim tiểu thư vậy? Trong nhà tư bàn còn có công việc như vậy sao?
Nói không phải chứ, đúng là có chút giống nhau.
Nếu không cũng không thể nuôi Lâm Tiểu Kiều thành như vậy. Chẳng qua là, trong nhà tư bản này không giống như lời mẹ nói. Hay là phong cách của nhà họ Tống này khác với những nhà khác? Phải dành chút thời gian đi tìm hiểu mới được.