Ngô Mạn Lỵ là nữ sinh đang học lớp 12. Cô có mái tóc dài bồng bềnh, làn da mịn màng, là một hoa khôi trong trường.
Lớp tự học buổi tối kết thúc muộn vì chủ nhiệm lớp phát biểu nên tan học đã gần 12 giờ đêm.
"Không biết mình có thể bắt kịp chuyến xe cuối cùng về nhà không..."
Ngô Mạn Lỵ ôm cặp sách đi học, đôi chân dài nhanh chóng chạy ra cổng. Trên đường đi, nhan sắc của cô vẫn vô cùng xinh đẹp, bộ ngực lay động đầy kiêu hãnh đã thu hút sự chú ý.
Ngay cả trong bộ đồng phục học sinh mùa hè trắng mỏng và áo phông ngắn tay, cô vẫn thu hút ánh mắt thèm muốn lộ liễu của đám đông học sinh tan lớp muộn.
Ngồi đợi ở bến xe được một lúc, Ngô Mạn Lỵ nhìn thấy chiếc xe buýt số 12 quen thuộc từ đằng xa chậm rãi đến gần, cô vui vẻ bước tới, quẹt thẻ xe buýt rồi lên xe
Ánh đèn xe buýt màu vàng và ấm áp chiếu sáng con đường duy nhất dẫn từ trường trung học ngoại thành vào nội thành, hai bên hàng cây xanh cao vυ't ẩn hiện trong bóng đêm vô tận.
Hoặc cũng có thể do trời quá tối nên Ngô Mạn Lỵ không nhìn rõ biển số xe, cô lên xe buýt số 13, mà chuyến xe số 12 cô đang đợi đã vào nội thành.
Chuyến xe số 13 chỉ tồn tại trong truyền thuyết được truyền miệng giữa những người đàn ông - Chuyến xe du͙© vọиɠ lúc nửa đêm.
Sau khi tìm một chỗ bên cửa sổ ngồi một lúc, Ngô Mạn Lỵ dần dần cảm thấy có gì đó không ổn, khuôn mặt của người tài xế vụt qua khi lên xe không phải là người mà cô biết rõ.
Nhìn xung quanh, cô phát hiện mình đang ngồi ở giữa xe buýt. Vị trí nghiêng phía trước cô là một người đàn ông mặc vest cầm cặp công sở, giống như vừa mới làm xong ca đêm đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngay trước mặt cô là một người chàng trai trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai, như thể anh ta đang trở về nhà sau một chuyến du lịch, anh ta mặc chiếc áo khoác denim to sụ trông có chút mệt mỏi vậy mà còn đeo một chiếc ba lô da nặng trịch. Anh ta đang mải mê đeo tai nghe chìm đắm trong thế giới riêng của mình.
Ngô Mạn Lỵ không dám nhìn phía sau, lúc lên xe nhìn thoáng qua, phía sau hình như có vài người, nhưng ngoài bản thân ra, bọn họ đều là những người tràn đầy hormone nam tính, điều này khiến cô có chút sợ hãi.
Đường xá hai bên giờ này có vẻ không đúng lắm, vốn đèn đường sáng trưng thì đêm nay lại tắt hết, trừ đèn xe chiếu sáng lên bên ngoài thì không có cách nào nhìn thấy phương hướng xe buýt đang đi.
"Chú ơi, đến chỗ trung tâm thành phố à?"
Giọng nói nhẹ nhàng cũng không nhận được câu trả lời của chú tài xế, không khí yên lặng trong hai giây.
Ngô Mạn Lỵ lấy hết can đảm, muốn rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía trước hỏi tài xế, nhưng cô không ngờ phía sau truyền tới giọng nói ồm ồm của một người đàn ông.
"Chú Vương, đêm nay cô nàng này không tệ, có thể bắt đầu cᏂị©Ꮒ sao? Cũng đến giờ rồi!
Một người đàn ông trông có vẻ như huấn luyện viên thể hình chỉ tay vào đồng hồ của mình, ba chiếc kim trùng nhau, đúng lúc là nửa đêm 12 giờ.
Tài xế nghe xong cũng cười thầm, giọng nói rất quỷ dị, "Được rồi, làm đi!"