Lãnh chúa cặn bã thả thính rồng quá đáng
38.
Những ai có mắt đều có thể nhìn ra Frius đã trở nên mạnh hơn.
Tôi nghĩ việc bay qua Biển Chết đã không còn là vấn đề to tát với Frius nữa.
Andy và những thân tín khác lặng lẽ mật đàm với tôi về việc làm thế nào để có thể giữ Frius ở lại lâu một chút —— Thế lực của chúng tôi phát triển quá nhanh, trong khoảng thời gian một năm từ khi có Frius chúng tôi đã trở thành thế lực mạnh nhất vùng đông bắc lục địa Vanus, trở thành mục tiêu cho mọi người công kích, mà tích lũy của chúng tôi còn kém xa so với những lãnh chúa lớn lâu đời như Ancel. Nếu như mất đi sức chiến đấu to lớn của Frius thì chúng tôi chắc chắn sẽ rơi vào hoàn cảnh cực kỳ khó khăn.
Mà bản thân loài rồng cũng rất hiếm gặp ở lục địa Vanus, hầu hết hiểu biết của mọi người về nó đều rất ít cho nên việc nghĩ cách giữ Frius ở lại càng khó khăn hơn.
Khi còn bé Andy đã cùng tôi nghe người kể chuyện dạo kể chuyện.
Chúng tôi đều nhớ người kể chuyện dạo nói rồng có hai niềm yêu thích to lớn: Các loại vàng bạc châu báu và con gái của quốc vương/lãnh chúa.
Thành thật mà nói bây giờ Frius không quan tâm đến vàng bạc châu báu trong kho vàng của tôi lắm, tôi có cho nó nó cũng không thèm, ngược lại còn dạy bảo tôi phải cầm tiền đi huấn luyện quân đôi, xây dựng công sự phòng ngự. Về phần con gái của lãnh chúa…
Cha tôi là lãnh chúa, đáng tiếc ông chỉ có con trai mà không có con gái.
Tôi cũng là lãnh chúa, đáng tiếc ngay cả vợ tôi còn chưa có chứ nói chi con gái.
Vì vậy Andy nghĩ ra cách chọn hai cô gái xinh đẹp ban cho tiền tài rồi bảo các nàng đi hầu hạ Frius.
39.
Không ngờ Frius lại nổi trận lôi đình, dùng cánh quạt hai mỹ nhân kia đi.
Tôi đành phải trấn an mỹ nhân Andy tìm đến rồi lại tự mình đi vỗ về Frius.
Frius đang lượn quanh trên nóc pháo đài của tôi, trừng mắt nhìn tôi hao hết sức ba bò chín trâu leo lên nóc nhà đến gần nó, sâu trong đôi mắt màu xanh băng thậm chí còn mang theo sắc đỏ tươi.
Tôi rùng mình, thầm nghĩ có vẻ A Phất đã bị chọc tức, rồi lại tủi thân nghĩ sao nó lại tức giận đến thế. Tôi nghĩ mặc dù hai mỹ nhân kia không phải là con gái của lãnh chúa nhưng cũng đâu có chỗ nào có thể xoi mói đâu chứ.
Dù sao chăng nữa vấn đề chắc chắn nằm ở đây, tôi chỉ có thể dỗ dành nó.
Tôi cố kiễng chân vươn tay về phía cổ của nó.
Frius không tránh đi, lòng tôi thầm hi vọng, bất chấp nhảy lên muốn ôm lấy cổ của nó.
Frius hơi cúi thấp đầu xuống.
Tôi muốn cười nhưng lại không dám, nhân cơ hội ôm lấy nó. Mặt bày biểu cảm “ta có lỗi ta ân hận ta không đúng” rồi ngẩng đầu nhìn nó với vẻ tủi thân:
– A Phất, ta sai rồi, ta không nên mặc cho Andy làm như thế.
Dù có thật sự tủi thân hay không thì giả vờ tủi thân luôn không sai.
Frius hừ một tiếng, không thèm để ý đến tôi.
Tôi áp mặt lên cổ nó, nhẹ nhàng cọ cọ lớp vảy mịn lành lạnh:
– A Phất, ta sai rồi mà, tha thứ cho ta lần này đi, được không?
Frius vẫn không nói gì nhưng lại nhẹ nhàng đáp xuống nóc nhà, ngồi xổm một bên.
Tôi nghiêng mặt sang một bên, dán môi lên vảy trên cổ nó, cứ áp môi lên hết lần này đến lần khác, giọng rầu rĩ:
– A Phất…
Tôi nghĩ loài rồng bọn nó thật kì lạ, chỉ muốn con gái của lãnh chúa hoặc quốc vương mà không phải ai khác. Tôi hẳn nên tôn trọng văn hóa của chủng tộc bọn nó, vì vậy tôi phải giải thích:
– A Phất, thật sự cha ta chỉ có con trai chứ không có con gái… Nếu mi còn tức giận thì ta thưởng ta cho mi được không?
Bấy giờ Frius mới miễn cưỡng xoay đầu lại nhìn thẳng vào tôi, nhưng cũng chỉ “Hừ” một tiếng rồi thôi.
Lòng tôi nắm chắc, biết nó không giận nữa nên vui vẻ ôm chặt lấy cổ của nó:
– A Phất là tuyệt nhất, mi thật sự là chú rồng lợi hại nhất đẹp trai nhất mà ta từng thấy!
Tôi xin thề đây đều là những lời thật lòng —— Dù sao thì cả đời này cho tới bây giờ tôi cũng chỉ gặp được một con rồng là nó mà thôi.
Frius phun ra hai luồng hơi thở, tôi có thể thấy rõ vẻ đắc ý mờ nhạt trong đôi mắt màu xanh lạnh lẽo của nó.
Lòng tôi thầm nghĩ quả nhiên người kể chuyện dạo nói không sai mà, rồng là loài vật vừa kiêu ngạo lại hư vinh.
Tôi đoán rằng chúng tôi đã làm hòa, thế là đột nhiên tôi làm càn câu lấy cổ nó rồi dán mặt mình tới, liếʍ cắn day nhẹ vảy ở cổ nó —— Hành động lúc đó hoàn toàn là nhất thời tò mò, không hề có lý do gì, sau đó tôi phân tích động cơ của mình thì là như thế này —— Đối với bất kỳ sinh vật nào mà nói cổ là bộ phận yếu ớt trí mạng, việc một sinh vật sẵn sàng bằng lòng đặt cổ mình trong tay một sinh vật khác thể hiện sự tin tưởng lẫn nhau. Tôi muốn mượn điều này để chứng minh Frius vẫn luôn thân thiết, tin cậy tôi.
Kết quả tôi còn chưa gặm được hai cái thì đã bị móng vuốt của Frius đẩy ngã xuống nóc nhà.
Kế đó một cái bóng khổng lồ đổ ập xuống. Nó cúi người bắt đầu liếʍ mặt và cổ tôi để trả thù, thậm chí còn dùng răng nanh vô cùng sắc nhọn khẽ chạm vào cằm và bên gáy của tôi.
Tôi có hơi sợ và hoảng, khép hờ mắt rồi đẩy nó:
– A Phất…
Nhưng Frius đẩy tôi thì vô cùng dễ dàng còn tôi nếu muốn đẩy nó thì lại trắc trở như đẩy một ngọn núi nhỏ vậy.
Tôi cúi đầu, lại lần nữa gọi nó bằng giọng điệu khẩn cầu:
– A Phất… Đừng làm rộn…
Sau đó tôi cảm giác cơ thể mình nhẹ bẫng, bản thân bị nó ngậm rồi ném lên lưng.
Khi ôm lấy cổ A Phất xuyên qua tầng mây, tôi nghĩ chúng tôi đã thực sự làm hòa rồi.
Ở trên cao gió rất to, tôi cúi thấp người dán vào Frius nở nụ cười.
Tôi đột nhiên nhịn không được mà nói ra nguyên nhân chuỗi sự việc này, cũng là nguyện vọng của tôi ——
Tôi nói: “A Phất, mi đừng đi, được không?”
Gió to như thế, tôi không biết nó có nghe thấy chăng.