Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O

Chương 26

Bạch Đường vui vẻ đánh trứng gà, bởi vì hôm nay cậu có thể ăn bánh ngọt lâu lâu mới được ăn một lần.

Hôm qua sau khi Tưởng Vân Thư đi gặp Lâm Bạch Trú, anh đã đi siêu thị mua đồ, gần như mua hết mấy thứ còn thiếu trong nhà, khi đi ngang qua quầy đồ ăn, anh nhớ mang máng hình như trong nhà bếp có một cái lò nướng, thiết nghĩ lúc Bạch Đường rảnh rỗi thì có thể làm một chút bánh ngọt, thế nên anh đã lên mạng tìm hết mấy nguyên liệu làm báng ngọt, bánh mì, bánh mouse rồi bỏ vào giỏ hàng.

8:49 tối, Bạch Đường lấy từng món bỏ ra ngoài, khi nhìn thấy một chồng ly giấy làm bánh, cậu sửng sốt hỏi: "Ngài muốn ăn bánh ngọt ạ?"

Khẩu vị của Tưởng Vân Tô rất nặng, thích ăn đồ mặn, cũng thích ăn bánh ngọt, hắn từng đá Bạch Đường thức dậy lúc 2 giờ sáng chỉ vì đột nhiên muốn ăn đồ ngọt.

Vậy nên Bạch Đường bị ép đi làm đồ ngọt, được dính chút hào quang nên được hắn cho phép ăn một ít.

"Hả?" Tưởng Vân Thư cũng đứng bên cạnh phân loại gia vị bỏ vào tủ, "Cũng được."

Chiều hôm sau, Bạch Đường hít mũi lau xong mấy ngăn tủ trong nhà, có lẽ do sức khỏe kém nên mặc dù đã hết sốt nhưng vẫn còn bị cảm, đã sổ mũi hơn một tuần, bên cánh mũi cũng bị tróc da đỏ ửng.

Đường Đen sủa "Gâu gâu gâu" mà chơi parkour trong nhà, nhảy từ đầu này tới đầu kia rồi từ đầu kia bay về đầu này, thỉnh thoảng còn nghịch ngợm cắn chân chủ nhân.

Bạch Đường cười cười nhéo lỗ tai mềm mại của nó, sau khi chụp mấy tấm hình của Đường Đen gửi cho Chu Triêu Vũ xem, cậu hăng hái xắn tay áo lên chuẩn bị nguyên liệu làm bánh ngọt, cậu mặc chiếc tạp dề màu xanh da trời, làm theo từng bước trong hướng dẫn, đầu tiên tách lòng trắng và lòng đỏ ra rồi khuấy đều dầu bắp và lòng đỏ, tiếp đến chuyển sang lược bột mì, sau khi trộn xong thì đổ lòng trắng và đường đã đánh thành kem, mỗi lần cho một ít lòng trắng vào hỗn hợp lòng đỏ cho đến hết, cuối cùng thì rót chất lỏng vào ly giấy rồi cho vào lò nướng, chỉnh đến 175 độ và 20 phút.

Hoàn thành! Bạch Đường tiện tay phủi sợi lông chó trên bàn, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng xoa đầu Đường Đen.

Khắp ngôi nhà tràn ngập mùi bánh ngọt, Bạch Đường sáp lại gần, không nhúc nhích mà nhìn bánh trong lò nướng nở ra, 20 phút sau, tiếng "Đinh" trong trẻo vang lên, Bạch Đường chắp hai tay lại, tay phải mang găng tay mở lò nướng ra, hơi nóng lập tức ập đến.

Một tiếng "Cạch" bỗng vang lên.

Bạch Đường đang vô cùng tập trung trở mặt bánh ngọt lên đột nhiên bị dọa giật mình, tay phải đang bưng bánh chợt run lên, cổ tay lệch đi, cả khay bánh nghiêng xuống ——

"Loảng xoảng!" Mười hai cái bánh ngọt lần lượt rơi xuống đất, Bạch Đường không né kịp, ngón tay trái đυ.ng thẳng vào mâm bánh nóng 175 độ.

"A!" Bạch Đường theo phản xạ mà kêu một tiếng rút tay về, quay đầu nhìn lại thì phát hiện đấy chẳng phải là tiếng Tưởng Vân Tô mở cửa mà là Đường Đen đang cắn khóa kéo áo khoác, cậu chống cơ thể có chút nhũn ra dựa lên bàn, sau lưng đã toát ra một lớp mồ hôi lạnh, cậu mở vòi nước ra, mím môi dùng nước lạnh rửa ngón tay mình.

Đường Đen không hề nhận ra mình vừa gây họa, nó dùng mũi đánh hơi mùi bánh thơm ngào ngạt, kêu rừ rừ cắn một miếng rồi bị phỏng lưỡi mà nhả ra.

Bạch Đường lẳng lặng nhìn mớ hỗn độn dưới sàn, một lúc lâu sau, cậu không quan tâm ngón tay nóng rát do bị phỏng mà lấy đi nửa cái bánh trong miệng Đường Đen, nói: "Không thể ăn nữa, còn chưa có chín, em ăn sẽ bị tiêu chảy mất."

Cậu cúi người nhặt từng cái bánh dính bẩn từ dưới đất lên, vứt vào thùng rác, ngôi nhà vô cùng yên tĩnh, cậu nhìn thùng rác chứa đầy bánh ngọt, bất lực ngồi thụp xuống ôm lấy đầu gối của mình.

Điện thoại vang lên tiếng "Tinh tinh", có lẽ là Chu Triêu Vũ đã trả lời cậu, nhưng bây giờ cậu không có tâm trạng để xem gì cả.

Lần trước được chăm sóc khi bị bệnh, đối với Bạch Đường mà nói thì cũng không cho cậu cảm giác an toàn gì, dù sau trước khi kết hôn, Tưởng Vân Tô cũng đã chăm sóc cậu lúc cậu mất đi người thân, cậu cũng ngu ngốc cho rằng bọn họ đã vượt qua thử thách tình yêu, là một đôi trời sinh.

Sự thật chứng minh, cậu thật sự sai rồi.

Tuy đã sống ở nhà mới được hai tuần nhưng tối nào cậu cũng mơ thấy ác mộng, từ cảnh bị hành hạ trong nhà cũ rồi lại biến thành cảnh bị tra tấn trong nhà mới.

Bạch Đường càng ôm chặt đầu gối, cậu vốn nghĩ sau khi Tưởng Vân Tô bị mất trí nhớ, có lẽ cậu sẽ trải qua cuộc sống nhẹ nhàng hơn một chút, thế nhưng không hề, từng ngày trôi qua, tâm trạng lo âu ngày một chất chồng, cậu càng trở nên lo lắng hơn, cũng càng sợ hãi, bất cứ tiếng động đột ngột nào cũng sẽ khiến cậu sợ đến run người.

Mỗi giây mỗi phút cậu đều suy nghĩ khi nào Tưởng Vân Tô sẽ nhớ lại, khi nào cậu sẽ trở về tình cảnh chẳng thấy ánh mặt trời, khi nào thì cậu nên đưa Đường Đen đi.

Cậu đã hình thành thói quen tự hỏi trước lúc ăn sáng, ăn trưa, ăn chiều mỗi ngày, nội dung là ba câu hỏi ấy.

Đôi lúc cậu nghĩ, thay vì lo lắng đề phòng một ngày nào đó alpha biến về dáng vẻ vốn có, chi bằng cứ sống cuộc sống như trước đây, ít nhất thì chân vẫn có thể chạm đất, ít nhất cậu còn có thể yên tâm.

Thậm chí cậu càng lúc càng bi quan, dứt khoát bất chấp tất cả, thoải mái trải qua khoảng thời gian hoãn thi hành án, đợi đến khi alpha khôi phục ký ức, đợi cậu sắp xếp cho Đường Đen ổn thỏa thì cậu sẽ tìm đến cái chết ngay.

Cậu sẽ thắt cổ ở cửa, nghe nói dáng vẻ người chết do thắt cổ đều không được đẹp lắm, vừa hay có thể dọa được Tưởng Vân Tô mới bước vào nhà, lúc đó mặt sẽ đối mặt, hoặc là cậu sẽ cắt cổ tay ở trong phòng khách, máu chảy lênh láng thấm ướt thảm, chảy dài tới khe cửa khiến giày da của Tưởng Vân Tô sẽ dính nhớp nháp máu.

Cậu còn không muốn nhắm mắt, muốn trừng thẳng về phía cửa, nói không chừng sẽ để lại bóng ma cho Tưởng Vân Tô.

Cậu cũng đã từng tìm hiểu, rốt cuộc là một dao cắt cổ hay đâm vào mạch máu thì cái nào sẽ chảy nhiều máu hơn.

Thế nhưng khi suy nghĩ này xuất hiện, nước mắt Bạch Đường không kìm được mà rơi xuống, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà cậu lại phải chết, dựa vào cái gì chứ.

Với lại, với lại... Thật ra cậu rất sợ đau.

Do ngồi xổm nên chân đã tê rần, lúc Đường Đen lo lắng chạy tới ủi ủi vào, Bạch Đường mới hít sâu vài cái, ngước đôi mắt đỏ hoe, cậu gãi cằm Đường Đen, khẽ mỉm cười: "Xin lỗi Đường Đen, làm em lo lắng rồi, có phải bánh ngọt ngon lắm đúng không? Chúng ta làm lại nhé."

Khi Tưởng Vân Thư vừa bước vào cổng sắt của vườn hoa thì đã ngửi được hương thơm ngào ngạt, anh cảm thấy nếu mùi hương này mà bay tới nhà hàng xóm bên cạnh thì phỏng chừng sẽ có cả đống người thèm đến phát khóc.

Vừa mở cửa ra, Bạch Đường đã nghiêm chỉnh đứng ngay đó, cúi đầu nhìn chằm chằm chân mình, "Ngài... Ngài về rồi."

"Ừm." Tưởng Vân Thư tự thay giày, khen một câu, "Thơm quá."

"Ngài ơi," Bạch Đường cuộn ngón chân lại, nhỏ giọng nói, "Bánh ngọt làm xong rồi, mới vừa ra lò, còn nóng lắm..."

"Bạch Đường vất vả rồi." Tưởng Vân Thư nói, "Tôi rửa tay rồi ra ăn ngay."

"Ngài thấy, thấy sao ạ?" Bạch Đường căng thẳng hỏi, cậu sợ không hợp khẩu vị alpha, nhưng mà cậu đã lo lắng vô ích rồi.

Dù sao cũng dựa theo số liệu rõ ràng, đường mấy gam, sữa mấy hộp, trứng gà mấy quả, hoàn toàn dựa theo yêu cầu của Tưởng Vân Tô mà làm.

Quả thật vô cùng không hợp khẩu vị của Tưởng Vân Tô, quá quá quá quá —— quá ngọt, hệt như đang ăn đường vậy.

Không lành mạnh, rất không lành mạnh.

Tưởng Vân Thư khó khăn nuốt xuống, thật ra anh cũng thích ăn đồ ngọt, nhưng tiền đề là đừng quá ngọt, anh thành thật nói: "Ngọt quá, lúc trước tôi ăn ngọt như vậy sao?"

Bạch Đường nghe anh nói ngọt quá thì trong lòng lập tức căng thẳng, cậu thấp thỏm gật đầu, "Vậy, vậy ngài nói cho em biết, nên để ít hơn mấy gam đường ạ? Em sẽ sửa."

"Cậu ăn trước đi." Tưởng Vân Thư chợt nghĩ tới gì đó, anh nói, "Đừng nói ngay cả bánh ngọt cậu cũng không ăn được nhé?"

Bạch Đường lập tức lắc đầu, hai tay cầm lấy cắn một miếng nhỏ, "Có thể ăn được chút ít ạ..."

Tưởng Vân Thư thả lỏng người dựa lên bàn, quan sát biểu cảm của Bạch Đường, "Cậu có thấy ngọt quá không? Nói thật, nếu không tôi sẽ tức giận đó."

Vẻ mặt Bạch Đường có chút do dự và lo lắng, cậu chần chờ một chút, nói thử: "... Có hơi ngọt ạ?"

"Lúc nãy cậu bỏ bao nhiêu gam đường?"

"150 gam ạ."

Răng Tưởng Vân Thư có chút đau đau, 12 cái bánh kem mà bỏ 150 gam đường? Bỏ chừng 70 gam là được rồi.

Tưởng Vân Thư: "Mốt cậu giảm bớt 30 gam đi."

"Dạ!" Bạch Đường đáp rồi vội vàng lấy cuốn sách dạy nấu ăn qua, gạch bỏ 150 gam rồi viết 120 gam vào.