Ác Độc Nam Thê Chỉ Muốn Kiếm Cơm

Chương 2

Lộ Minh Nhã vậy mà bị đối phương đột ngột cúp máy, cô cúi nhìn màn hình điện thoại của mình, một tay chống nạnh , tức đến thở dốc. Cô thầm nghĩ , cuối cùng thì loại nam nhân độc mồm này thì có gì tốt ? Em trai cô lớn lên lại một bộ dáng xinh đẹp, lại có tiền, đâu có thiếu nam nhân ? Tức chết cô rồi.Tuy rằng tập đoàn nhà họ Lộ không thể so sánh với tập đoàn nhà họ Tịch , nhưng để họ bị tên Tịch Dục tùy tiện chà đạp như thế này thật sự không đáng !

Lộ Minh Nhã tức giận tột cùng dẫn đến đầu có chút đau nhức, Cô đưa hai tay lên nhéo nhéo huyệt thái dương, cố gắng khôi phục lại cảm xúc, sau đó liền không tự chủ nghĩ đến những lời nói trước đó của Tịch Dục.

Quả thật , nếu đem chuyện em trai cô làm sao kết hôn với tên nhà họ Tịch kia ra thì nhà họ Lộ thật sự đuối lí, là bọn họ có lỗi với Tịch Dục.

Nhưng ai bảo Lộ Tinh Nam lại là đứa em trai mà cô yêu thương nhất, là người được cô thiên vị hơn tất cả. Mặt dù lí trí của cô mách bảo là em trai cô mới là người có lỗi với Tịch Dục , nhưng một mặt khác cô cũng không thể chịu được việc Tịch Dục khi dễ em trai mình.

Cũng không biết đọc nghiệt duyên này đến bao lâu nữa thì có thể kết thúc !

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Lộ Minh nhã không hề nhanh chóng quay trở lại phòng bệnh, cô thật sự không nỡ nhìn bộ dạng trộm khóc thút thít thương tâm của em trai mình. Vì vậy liền tiếp tục hóng gió ở ban công một lúc , khi bản thân cảm thấy hẳn là em trai đã khóc đủ rồi , cũng vừa vặn thời gian Từ Khánh mua mì sợi tới thì cô mới quay lưng tiền về phía phòng bệnh.

Ngay khi cô vừa mở cửa phòng bệnh vậy mà có thể nghe thấy......

" Oa, hảo hảo ngon, sao có thể ngon như thế ! " Giọng nói vui sướиɠ tột độ của Lộ Tinh Nam vang lên, thậm chí cô còn nghe ra hương vị của sự hạnh phúc." Anh Khanh mì anh mua thật sự quá ngon, anh có thể mua cho em thêm nữa được không? Em vẫn còn muốn ăn tiếp . "

" Không thể được, Lộ tổng lát nữa sẽ nói chuyện với em . Hơn nữa não bị chấn động quả thật không nên ăn nhiều , em không sợ ăn nhiều sẽ cảm thấy buồn nôn chóng mặt sao ? "

" Không thể nào, em chỉ cảm thấy rất đói " Tinh Nam nhanh chóng dùng tốc độ ánh sáng để giải quyết tố mì, xong lại bắt cánh tay áo của Từ Khanh làm nũng : " Khánh ca, cầu anh mua cho em thêm một bát nữa , em thật sựu rất đói, thập phần đói bụng. "

" Cái này... E đừng làm anh khó xữ. " Từ Khanh bất lực gãi gãi đầu. Anh thật sự muốn mua thêm mì cho Lộ Tinh Nam, nhưng lại sợ cậu ăn đến xãy ra vấn đề , lúc đó chính mình cũng không có khả năng chịu trách nhiệm.

Cũng may , cuối cùng Lộ Minh Nhã đã quay lại " Mua em ấy đi, nếu em ấy muốn ăn thì cứ để em ấy ăn"

Có thể biến đau buồn của minh thành sự thèm ăn còn đỡ hơn nhũng lần trước đó hắn tuyệt thực.

" Chị cả chị về rồi !" Đôi mắt sáng lấp lánh của Lộ Tinh Nam hướng về phía đại tỷ xinh đẹp : " Vậy chị có thể kêu Khánh ca mua thêm đồ ăn cho em không ? Em còn muốn ăn thêm thứ khác, cả đồ ăn vặt nữa."

Bát mì vừa rồi như đã thông huyết mạch của hắn , Tinh Nam mơ hồ cảm thấy bản thân hiện thại còn có thể ăn rất nhiều thứ.

" Được rồi, đều mua cho em". Lộ Minh Nhã sủng nịnh nói. Cứ để em trai cô vui vẻ ăn đi , đường tình duyên không thuận lời thì để đồ ăn bù đắp.

" Cảm ơn Chị, Chị là người tốt nhất. " Lộ Tinh Nam thành thạo làm nũng lấy lòng, bỏi từ nhỏ đã ở trong cô nhi viện liền thường làm nũng, gặp người liền cười, gặp người liền khen, cái miệng nhỏ ngọt ngào không khác gì mật ong.

Lộ Minh Nhã vậy mà ghét bỏ khua tay : " Đừng có mà dùng khuôn mặt đó nói ngọt , cay mắt ta"

" ư , vậy à lại quên mất mặt của em" Tinh Nam liền lấy tay ôm ôm khuân mặt hỏi Từ Khánh :" KHánh ca, ngươi có mang theo đồ tẩy trang không ? "

" Có mang" Từ Khanh ra ngoài thương mang theo một cái túi, Trong cái túi chính là mỹ phẩm cùng đồ tẩy trang của Lộ Tinh Nam.

Anh đem chiếc túi nằm trên sô pha ném cho Tinh Nam :" Tự mình lấy đi, anh còn đi mua đồ ăn cho em"

" Nhanh lên, anh đi đi" Sau cái vẫy tay thúc giục, Lộ Tinh Nam lôi từ trong túi ra các thứ như bông tẩy trang, nước tẩy trang , sữa rửa mặt các thứ lại nhấc chân xuống giường xỏ dép. " Chị cả , em đi rửa mặt"

" Ân" Nghe vậy Lộ Minh Nhã hài lòng đi đến Sô pha ngồi chờ cậu.

Trước khi bước vào phòng tắm, Lộ Tinh Nam đã nhìn khuôn mặt này một lần qua camera điện thoại, vì vậy liền nhanh chóng chấp nhận khuôn mặt xấu xí cùng đôi mắt quần thâm của mình trong gương.

Anh nhanh chóng dùng bông tẩy trang loại bỏ eyeliner và bóng mắt, sau đó loại bỏ lớp phấn nền dạng lỏng đã tẩy trên mặt, sau đó dùng sữa rửa mặt để làm sạch lần cuối, rồi từ từ mở mắt ra. Nhìn kỹ lại bản thân mình trong gương, Lộ Tinh Nam sũng sốt.

Không thể ngờ tới nguyên thân lớn lên lại trông như thế này. Lúc nãy khi còn lớp trang điểm xấu xí, anh chỉ cảm thấy khuôn mặt này cũng có vài đường nét hảo, nhưng sau khi bỏ đi lớp trang điểm thì lại là một bộ dáng mềm mại, làn da trắng như sữa là kiểu trắng nõn, mềm mại lại có chút thịt gần giống với trẻ con, rất tốt. Lại thêm đôi mắt hạnh nhân to tròn, ánh mắt trong veo, sức lạnh, nếu nhìn thẳng vào người khác còn có thể bán manh.

Nguyên thân có mái tóc xoăn nhẹ từ nhiên , tóc mái bồng bềnh che đi trán, ngọn tóc hơi xoăn càng tôn lên đôi mắt to dưới hàng lông mày thanh tú giống như đồng tử mèo, rất đáng yêu. chọc cho người khác không khỏi muốn yêu thương hắn.

KÌ diệu , vẻ ngoài của nguyên thân thật sự so với anh đời trước cũng giống nhau đến mấy phần.

Thật tuyệt vời, đây có phải cũng là một lí do anh có thể xuyên tới váo người nguyên thân không?

Đây quả thật à định mệnh mà.

Nghĩ đên đây, Lộ Tinh Nam cảm thấy như chính bản thân đã dung hợp hoàn toàn với nguyên thể, giống như kiểu ngay từ ban đâu thân thể này đã là của anh.

Trong lúc bản thân vẫn còn co chút hoảng hốt thì lại có tiếng gõ cửa đột ngột vang lên " Tinh Nam, công ty chị còn có việc, chị đi về trước, chính ngươi hảo hảo chiếu cố chính mình, nếu không muốn quay lại nhà họ Tịch, xuất viện xong có thể về nhà bố mẹ , hiểu chưa ?"

Hôm nay là thứ năm, bây giờ còn đang trong thời gian làm việc, ở công ti còn rất nhiều việc cần sữ lí, lúc nãy chạy ra ngoài lâu như vậy, bộ phận thư kí cũng bắt đầu thúc giục Lộ Minh nhã mau chúng trở về.

Lộ Tinh Nam kéo cửa đi ra ngoài Chỉ cả , chị có thể đi, đừng lo lắng cho em , em có thể tự chiếu cố bản thân"

Nhìn thấy em trai mình bộ dáng ưu nhìn sau khi tẩy trang, Lộ Minh Nhã không khỏi tức giận rèn sắt không thành thép : " Ngươi nhìn lại xem , vẻ mặt khi không trang điểm thật đẹp vậy mà một hai khiến bản thân trở thành sữu bát quái chà đạp chính mình, ngươi nên hảo hảo nâng mắt thẩm mỹ của bản thân đi "

" Ân, em sẽ" Lộ Tinh Nam thuận miệng đáp ứng. " chị cả , chị mau đi đi, tạm biệt"

Anh ngoan ngoãn vẫy tay chào tạm biệt.

Thấy vậy , Minh Nhã chỉ nghĩ em trai trả lời cho có lệ , cũng không đem lời nói của hắn thành sự thật. " Thôi, đi đây, có việc gì lập tức gọi cho ta"

.............

Sau khi quay lại phòng bệnh, Từ Khánh không thấy hình dáng của sếp của mình liền hỏi :" Lộ tổng không còn ờ đây sao?"

" Đã về công ti rồi" Còn chưa nói dứt câu , Lộ Tinh Nam đã chạy đến nhanh chóng đoạt lấy phần mì sợi trên tay Từ Khánh, tiến về phía sô pha hưởng thức.

Ăn cơm, ăn cơm , chân lí cuộc của cuộc đời Lộ Tinh Nam này chính là ăn cơm !

Từ Khánh ngồi xuống đối diện , lại nhìn thấy bộ dáng ham ăn vội vàng của Tinh Nam không nhịn được nhắc nhở : " Em cứ ăn từ từ, chẳng ai thèm cướp đoạt với em đâu"

"Ân ta biết mà " Lộ Tinh Nam ậm ừ nhưng tay thì vẫn gắp một đũa mì thật lớn, chỉ trong chốc lát tô mì cỡ lớn đã nhanh chóng hết sạch, khiến Từ KHánh ngạc nhiên , ăn như vậy quả thật quá nhanh.

Rõ ràng bình thường khẩu vị của Tinh Nam không tốt như thế, ăn cũng không nhiều như vậy. Trước kia , sau những lần hắn cãi nhau với lão công , thì chắc chắn hôm sau ăn gì hắn cũng không thấy không ngon miệng, tâm trạng ỉu xìu, mà nằm bẹp cả một ngày trời.Nhưng tình huống hôm nay là như thế nào đây ?

" Vẫn không thể chịu được, tôi vẫn còn đói bụng " Lộ Tinh Nam đối với tốc độ ăn thần tốc của mình thấy chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Xữ lí gọn xong tô mì ,lấy tay lau miệng, lại tiếp tục hướng tới túi đồ ăn vặt trong siêu thị, nhanh chóng xé mở một gói khoai tây

Nhìn một màn trước mắt Từ Khánh không khỏi há hốc mồm" Em còn có thể nhét thêm ?"

Lục Hành Nam lúc này đây đang nằm thoải mái trên ghế sô pha , thích ý nhai từng miếng bánh, anh cảm thấy sống là phải như vậy. Vẻ mặt hưởng thụ nói : " Tại sao em không thể nhét thêm? Em còn chưa no đâu"

" Cái gì ! Đừng làm anh sợ, ăn uống quá đối với thân thể em không tốt đâu " Nếu không phải tối hôm trước có hẹn ăn cơm cùng với Lộ Tinh Nam , Từ Khánh chắc chắc sẽ hoài nghi người trước mặt đã ba ngày ba đêm bị bỏ đói, đói được như vậy cũng thật sự quá lời hại, chẳng phải đói kinh khủng sao ?

Hai bát mì siu to còn chưa đủ?

" Anh yên tâm, em tự có chừng mực" Lộ Tinh Nam nhớ lại đời trước bản thân thật sự thích ăn vặt, bất quá lượng cơm ăn lại không nhiều, theo lí mà nói sau khi ăn hết hai bát mì lớn anh hẳn là no căng không thể ăn thêm bất cứ thứ gì khác, nhưng bây giờ thì khác, anh vẫn còn cảm thấy đói, bản thân còn mơ hồ tự hỏi nếu bản thân ăn thêm không biết có ảnh hưởng đến dạ dày không.

Không lẽ lời ước về thùng gạo trước khi chết của anh đã trở thành hiện thực.

Nếu thật sự là như vậy, thì quá tốt.

Còn có gì có thể sánh bằng cơm khô sao ?

Lộ Tinh Nam lòng vui vẻ mà bỏ một miếng bánh vào miệng, đồng thời cũng tiếp tục ăn thêm các loại que cay, bánh quy, sữa chua, chỉ trong chốc lát bịch đồ mới mua ở siêu thị đã bị càn quét sạch sẽ.

Từ KHánh "....". Trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác khϊếp sợ.

Sau khi cái bụng đói được lắp đầy, Lộ Tinh Nam lười biếng nhờ Từ Khánh làm thủ tục xuất viện. Tròng này mùi khử trùng quá nặng, ở lâu sẽ cảm thấy khó chịu.

Tù KHánh cũng cảm thấy thân thể anh cũng không còn vấn đề,cũng không ép buộc anh tiếp tục ở bệnh viện quan sat tình hình nữa, sảng khoái đi làm giấy xuất viện cho anh.

Hoàn tất tốt các thủ tục xuất viện, Từ Khánh lại lái xe ra cổng bệnh viện đón Lộ Tinh Nam, mắt nhìn anh đã thắt dây an toàn rồi mới từ từ thả phanh, lái xe ra ngoài "Em muốn về nhà nào ?"

" NHà họ Tịch" Lộ Tinh Nam lại nói :" Gã con trai ra ngoài cũng như nước đã đổ đi, bây giờ em cũng không tiện mang bộ dạng xám xịt về nhà "

Lời nói đó bất quá chỉ là biện minh, kì thật là do nguyên chủ 2 năm trước cùng bố mẹ cãi nhau một trận lớn.Lúc trước, chính họ đã hết lời khuyên bảo hắn đừng gã cho Tịch Dục, hắn nhất quyết không nghe , còn nói những lời tổn thương bố mẹ. Vì vậy hai vợ chồng già liền tuyên bố bỏ mặc hắn, dù cho hắn có xãy ra chuyện gì cũng đừng hòng quay về kêu bố gọi mẹ.

Thế nên trong hai năm qua , vô luận nguyên chủ có làm cái quái gì thì bố mẹ hắn cũng đều mặc kệ, bất quá vẫn cò ba vị tỷ tỷ vẫn luôn giúp đỡ hắn.

Lộ Tinh Nam thầm nghĩ : Phỏng chừng cha mẹ nguyên chủ đều biết mấy vị tỷ tỷ trong nhà vẫn luôn chiếu cố hắn nên mói có thể phất tay làm ngơ, dù sao trong sách cũng có nhắc đến nguyên chủ chính là bé cưng trong nhà, đồng thời cũng là bảo bối cục cưng của Tịch lão gia.

Nếu không với tính khí quỷ dị này của hắn , khẳng định không thể tiến gã cho nhà họ Tịch.

Quá tốt rồi, nguyên thân vậy mà có nhiều người yêu thương hắn , nhưng hắn đem chính mình tìm đường chết, nếu đổi lại là hắn, Tinh Nam nhất định sẽ không tùy hứng như vậy.

Đối với hắn thân nhân không băng tình yêu ?

Cơm khô không quan trọng hơn tình yêu ?

Emmmmm..........

Vừa nhắc đến hai chữ cơm khô, Lộ Tinh Nam lại cảm thấy bản thân tiếp tjc đói bụng.

Ước tính thời gian , anh đã nữa giờ trôi qua chưa ăn gì.

Thật là thất sách thất sách.

" KHánh ca , hay trước tiên chúng ta ghé qua siêu thị mua vài món đồ, em lại đói rồi"

" Khụ Khụ..." Từ Khánh bị chính nước miếng của mình làm sặc, kinh hãi liếc nhìn Tinh Nam "" Em cuối cùng lài chịu cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ ?Tiểu tam, tiểu tứ của lão công em cũng không phải lần đầu tiên tìm đến cửa, không tới mức em phải tự chà đạp bản thân mình?"

" Ai chà đạp chính mình, em chỉ đơn thuần muốn ăn vặt thôi mà" Lộ Tinh NAm ôm lấy bụng mình, tham lam liếʍ lấy đôi môi phấn nộn của chính mình" Chỉ có ăn cơm mới làm ta vui sướиɠ, mau kiếm siêu thị gần nhất cho gia, gia muốn rút cạn thẻ ngân hàng"

Từ KHánh "....." Khóe miệng không khỏi co giật vài cái " Biết kiềm chế lại cho anh, dù gì bản thân em cũng là một minh tinh , quản lí dáng người là điều không thể thiếu."

" Đừng lo lắng, ta thể chất ăn không mập" Thân thể nguyên chủ là như này , chính hắn lúc trước cũng như vậy, cho nên chớ sợ chớ sợ, thể chất hắn sinh ra chính là đê làm cơm vương.

Từ Khánh "..." TRòng lòng không thể nào không đố kị , ghen tị , ghét bỏ.

Cuối cùng , Từ Khánh thật sựu không thể nào lay chuyển được Lộ Tinh Nam, đành bồi hắn đi siêu thị càn quét một phen, ước chừng đã đầy hai xe đẩy , tiêu tốn gần khoảng 3.000 tệ.

Ai không biết chuyện còn tưởng nhà hắn sắp mở quầy nhỏ buôn bán, cán quét gần hết các thùng hàng trong siêu thị.

Từ Khánh cạn lời, siêu cạn lời . Anh nhanh chóng đưa Tinh Nam về lại Tịch gia, mấy người hầu cùng nhau đều đem đồ xách vào phòng khách. Trước khi anh ta trở về, còn tận tình khuyên bảo " Đừng ăn uống quá độ, nhớ kiềm chế, Thứ bảy tuần sau em còn có buổi liên hoang âm nhạc , nếu còn muốn diễn, đừng ăn đến béo, đến lúc đó coi chừng đám anti-fan của cậu dẫn người đến mắng>"

" Ân ta tự có chừng mực" Khi nói lời này Lộ Tinh Nam vẫn đưa ngón tay dính các vụn bánh khoai tây lên mà liếʍ mắt, mi mắt cong cong nhìn Từ Khánh, trong đôi mắt ánh lên vẻ vui sướиɠ khi được mĩ vị được thõa mãn, đẹp như bầu trời đêm đầy sao, yên tĩnh cùng lấp lánh, chẳng còn dáng vẻ lo âu thường có của trước kia.

Từ Khánh nghi hoặc : Tinh Nam là do bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ dẫn đến bản thân trở nên dị thường hay là đang bị nhập đi? Cứ cảm giác chỗ nào không đúng

Suy nghĩ một hồi Từ Khánh quyết định đổ cho Tinh Nam bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ , liền lắc đầu rời đi.

Sau khi tiễn Từ Khánh đi, Lộ Tinh Nam xoay người ngồi vào ghế sô pha phòng khách, nơi mà nguyên chủ tối hôm qua bị đập đầu tối hôm qua đã không còn một dấu vết gì, hẳn là đã được dọn dẹp và thay mới tất cả. Giờ đây chỉ có chỉ có chú trung niên mập mạp nhà quản gia họ Lý đang chỉ huy người giúp việc xắp xếp lại đống đồ ăn vặt của hắn.

Lộ Tinh Nam hướng quản gia dặn dò chia 3 túi đồ ăn vặt cho các người giúp việc , một số đam vào phòng ngủ , số còn lại cứ để lại phòng khách.

Trong lúc chờ đợi mọi người sắp xếp, Tinh Nam nhanh chóng trở về phòng tắm một cái, sau đó xuống ngồi trên sô pha, vừa xem phim vừa ăn vặt. TV trong phòng khách chính là loại 100inch, xem phim rất sướиɠ , nhân vật chính công thật biết hưởng thụ a.

Quản gia vẫn luôn đứng một bên quan sát Lộ Tinh Nam ăn hết một túi lại một túi đồ ăn vặt, mí mắt giật giật , mặc dù ông không thích vị tiểu tử này nhưng chung quy vẫn phải làm tròn trách nhiệm nghĩa vụ của mình, nên liền hảo ngôn nhắc nhở : " Tiểu tiên sinh, đã qua 5h , chồng cậu cũng đến giờ tan tầm về nhà, nếu còn ăn nhiều đồ ăn vặt thì e rằng không thể ăn vào buổi tối"

" Không sao, ta vẫn ăn được" Lộ Tinh Nam sảng khoái vỗ bụng vài cái, cười tủm tỉm " Ta ăn được rất nhiều, quản gia , ông đừng lo cho tôi"

Lý quản gia xem Lộ Tinh Nam không nghe khuyên bảo, cũng tiện lắm mồm nhiều chuyện, hắn vốn dĩ liền không thích đối phương, có thể nhắc nhở một câu đã là tâm địa thiện lương.

Sau đó ông khẽ gật đầu rời đi, Lý quản gia tiến đến sân sau , thoáng nhìn trộm Lộ Tinh Nam,lại rút điện thoại ra lặng lẽ gọi điện cho Tịch Dục.

" Thưa ngài , Tiểu tiên sinh đã trở lại" Gần hai giờ trước, Tịch Dục đã gọi quản gia yêu cầu ông quan sát Lộ Tinh Nam, nếu cậu trở lại lập tức gọi điện thông báo cho hắn một tiếng, Tuy nhiên quản gia Lý lúc nãy sau khi xắp xếp các loại đồ ăn vặt cho tiểu thiếu chủ thì quên béng mất việc này.

" Ân ta đã biết" Tịch Dục bên kia đang lật xem tài liệu, giọng nhàn nhạt nói " Không có gì bất thướng chứ ?"

" Không có gì bất thường, chỉ là....." quản gia ngập ngừng rồi lại liếc trôm xem Lộ Tinh Nam " Chì là tiểu thiếu chủ sau khi trở về còn mang thêm mười mấy túi đồ ăn vặt"

Mười mấy túi ăn vặt?

Lục Tinh Nam vốn không thích đồ ăn vặt, hắn là đang làm cái quỷ gì chứ?

" Được rồi, ta đã biết"

Tịch Dục nhanh chóng cúp máy, hắn nheo lại đôi mắt đen sâu thẳm rồi lại gọi cho một người bạn.

" Giúp tôi tìm một người nam nhân xinh đẹp, để tôi đưa cậu ta về nhà "

" Ta đi kiếm , ngươi còn muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lộ Tinh Nam a ?" Bùi Diệc Minh vừa nghe đến lời này liền biết Tịch Dục muốn làm điều gì đó xấu xa." Hắn tối hôm qua còn mới vào viện, ngươi làm như vậy không sợ là không tốt đâu ? Ngươi không sợ sau khi làm hắn bị đã kích tàn nhẫn , hắn liền đi cáo trạng ngươi trước mặt lão gia sao ?"

" Hắn không dám" Tịch Dục Vô cảm nói " Ngươi cứ việc tìm, còn lại không cần ngươi nhọc lòng. "

" Ta đi đây, ngươi cũng thật là quá tàn nhẫn" Bùi Diệc Minh bất đắc dĩ lắc đầu, mở miệng muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn là nuốt hết trở về, Tịch Dục không thích nghe chuyện quá khứ, hắn vẫn là nên biết điều một chút.

Diệc Minh thở dài, ngày xưa giữa Tịch Dục và lộ Tinh Nam.....

*

Đầu tháng 10, trời nhanh trở tối, chưa đến 7h mà bên ngoài nhà đã tối hẳn, Con đường lát đá cuội trước sân được thắp từng ngọn đèn màu ấm, soi sáng đường về nhà của chủ nhân.

Công Ti của Tịch Dục thường sẽ tan tầm vào 5h rưỡi, nếu không phải mắc bận tăng ca , hắn sẽ trở về nhà tầm lúc 6h hơn, nhưng hôm nay đã đến giờ này vẫn chưa về , phỏng chừng là đang tăng ca.

Lý quản gia có nhắc qua.

Lộ Tinh Nam đang hưởng thức bánh quy , chỉ ựm ờ trả lời, thật ra anh đã nhìn thấu mọi chuyện rồi, đêm nay Tịch Dục cố ý trở về nhà muộn. Hắn muốn trước tiên phá hết kiên nhẫn của nguyên chủ, còn dẫn theo một mỹ nam về nhà kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn , sau hai ngày bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên tục, đúng như hắn mong đợi, nguyên chủ thống khổ muốn chết, phun ra cả máu, dẫn đến bệnh đau tim .

May mắn thay anh đây đã được xuyên trước đó, nếu không xuyên vào sau cảnh mắc bệnh tim , chẳng phải nửa đời sau đều sống thóng khổ sao ?

Vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ thì bên ngoài đã vang vọng tiếng xe.

Quản gia Lý hai mắt sáng lên " Cậu chủ đã về "

Lộ Tinh Nam vẫn còn ôm bánh quy suy nghĩ một chút, quyết định bản thân không được thể hiện thay đổi quá lớn, trước vẫn hảo hảo ra nghênh đón hắn , nhân tiện xem mỹ nam hắn mang về rốt cuộc có bao nhiêu xinh đẹp.

Bước đến cửa, vừa vặn thời điểm tài xế tài xế đổ xe ở trước cửa, quản gia nhanh bước xuống bậc thềm mở cửa xe, ngay sau đó là một đôi chân dài dẫn đầu bước xuống, thân hình cao ráo ưu nhã khom người cuối xuống ra khỏi xe, hắn trước tiên là chỉnh sữa nút áo nơi cánh tay rồi mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn đến Lộ Tinh Nam.

Đối diện kia một giây, Lộ Tinh Nam không khỏi kinh diễm, hảo soái nam nhân! Lông mày sâu, mũi cao, đường nét rõ ràng, mỗi một ngũ quan đều như được thượng đế thiên vị tỉ mỉ chạm khắc, hoàn mĩ không tì vết, chỉ là khí chất quá lãnh, mặt mày như muốn kết tầng băng, đối diện hồi lâu cũng khiến tâm phát lạnh,....

Không hổ danh là nhân vật công cao lãnh, tự mang cho mình công năng của tủ lạnh, không chừng ở bên hắn ăn kem cũng không bị tan.

Lộ Tinh Nam không khỏi bị suy nghĩ phóng đại của mình chọc cười, trên mặt còn một vẻ ngoan ngoãn nở nụ cười, theo trong nguyên tác nói : " Ông xã, anh đã trở về ?"

Tịch Dục dùng đôi mắt quét qua nhìn toàn bộ người Lộ Tinh Nam, thật hiếm thấy, hôm nay khuôn mặt của người kia không trang điểm nữ tính, quần áo cũng không màu hồng tím, trong tay còn cầm một cái túi đựng bánh quy, sau khi chào hỏi hắn, răng rắc răng rác bắt đầu ăn như một sóc con gặm ngô.

Tịch Dục "...."

Bỏ qua sự kì quái trong lòng, Tịch Dục xoay người, lịch lãm đưa ra tay phải của chính mình, một lát sau liền có một bàn tay mãnh khảnh như tay con gái nhẹ nhành đặt lên.

Andy biết chính mình hôm nay đến là để diễn kịch, thời điểm xuống xe liền cố tình chân đứng không vững ngã vào lòng của Tịch Dục.

" Ân , Tịch Tổng , tôi xin lỗi, tôi không cố ý" Andy ngoài miệng liền mở miệng xin lỗi, thực tế lại càng cố dựa sát mình vào trong lòng Tịch Dục hơn.

Tịch Dục cũng thuận thế mà cũng vòng tay ôm lấy eo hắn, mở giọng từ tính :" Em không sao chứ ?"

Dứt lời, hắn ta bình tĩnh nhìn Lộ Tinh Nam, hẳn là anh ta nên tức giận đến mức tay siết nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi, sắp phát điên mà hét lên?

Nghĩ thì nghĩ như vậy, Tịch Dục nhìn lại Lộ Tinh Nam, vẫn đang răng rắc ăn bánh bích quy, vẻ mặt lãnh đạm như nước, như chưa từng thấy hành động thân mật của hắn với người ngoài.

Thấy hắn nhìn về phía bản thân, thậm chí còn cong môi cười, khuôn mặt trẻ con cười lên rất mềm mại , nõn nà như sữa, giọng nói tỏng veo : " Lão công, đây là đệ đệ mới của ta đúng chứ ? Lớn lên đúng là hảo hảo tuấn tiếu, mau dẫn người tiến vào, đừng để hắn mệt mỏi."

Kia một khắc, Tịch Dục phảng phất tưởng mình đang xem cung đấu kịch, Hoàng Hậu ở đối phi tần nói: Muội muội lớn lên hảo sinh tiêu chí, về sau chúng ta chính là tỷ muội.

Hoàng đế Tịch Dục: "....."