Ngày hôm sau, Sở Yến tỉnh dậy rất sớm.
Bởi vì trên danh nghĩa là cầu phúc cho Tiêu Quốc cùng lễ truy điệu vong mẫu, các cung nhân mặc cho y quần áo hoa lệ mà phức tạp.
Tiêu Quốc tôn vinh màu đen, vì vậy khi đến nghi thức tế lễ đều là màu đen.
Sở Yến ăn mặc long trọng khiến mọi người xung quanh cũng kinh diễm theo. Cổ áo màu đen thêu những hoa văn cổ phức tạp bằng tơ vàng quý giá, sợi tóc đen như mực tùy ý rũ xuống, bên ngoài khoác lên áo màu sẫm có hoa văn đám mây. Vạt áo buông xuống tạo cảm giác như một dòng nước đang chảy.
Sắc mặt Sở Yến lạnh nhạt, cũng không mang nửa chút tươi cười, khí chất lạnh nhạt mà cao nhã.
Vốn y sinh ra đã đẹp, cẩn thận chưng diện một chút lại càng hấp dẫn thêm nhiều tròng mắt hơn nữa.
Kinh diễm.
Ngoại trừ dùng từ này, rốt cuộc tìm không ra từ nào khác vào giờ phút này.
Cho đến khi Hàn Tranh ho khan một tiếng, chúng cung nhân mới nhanh chóng cúi đầu, sợ hãi hành vi mới vừa rồi ngẩn ngơ nhìn bệ hạ sẽ dẫn đến họa sát thân.
“Đi thôi.”
“Ngự giá khởi ——”
Bọn thái giám kêu từng tiếng, tuy rằng lần này Sở Yến mang người không nhiều lắm, nhưng xem trận này cũng coi như dọa người rồi.
Sở Yến ngồi ở bên trong ngự liễn, chung quanh lung lay.
Hoàng đế đi ra ngoài, bá tánh toàn thành quỳ xuống đất nhường ra một con đường.
Mà trong đám người, Lâm Cẩn Chi quỳ bái trên mặt đất thật sâu, nhìn Hàn Tranh cưỡi ngựa bảo vệ bên cạnh Sở Yến, nội tâm sắp bị ghen ghét cùng bóng tối lấp đầy.
Tại sao…… Tại sao ngươi chỉ tin hắn.
Giờ phút này, Lâm Cẩn Chi cực kỳ hối hận, lúc trước tại sao bản thân lại lựa chọn Hàn Tranh, để hắn có cơ hội vào trong cung gặp được bệ hạ.
Một cảm giác hối hận vô cùng tràn vào lòng, Lâm Cẩn Chi dần dần siết chặt tay trên mặt đất.
Đây là hắn tự mình đưa đến một tình địch, hối hận thì đã muộn.
—
Chờ sau khi ra khỏi thành, bá tánh vùng ngoại ô liền ít đi rất nhiều.
Chùa Hàn Sơn ở phía nam Hoàng Đô, hành trình ước chừng hai ngày.
Sở Yến mơ màng sắp ngủ ở trong ngự liễn.
Bóng đêm tối dần, sớm có người đến hành cung thông báo, bảo bọn họ chuẩn bị tốt chăn gấm mềm mại, trong điện lại đốt hương. Bởi vì hành trình hai ngày, mà Sở Yến lại là mỗi năm tới chùa Hàn Sơn, cho nên hành cung đến năm thứ hai đã khởi công, thẳng đến gần đây mới xây xong.
“Bệ hạ, hành cung đơn sơ, nhưng vẫn tốt hơn hạ trại ngoài trời.”
“Ừm.” Sở Yến nhàn nhạt lên tiếng.
Lần này y mang ít người hầu hạ, quần áo trên người Sở Yến lại phức tạp. Y cảm thấy phiền phức, may mà chỉ một người tiến vào: “Ngươi, tìm tỳ nữ giúp trẫm thay quần áo.”
Binh lính này là người của Hàn Tranh, vừa thấy Sở Yến chỉ hắn một cái, mặt lập tức đỏ lên: “Vâng!”
Binh lính nhanh như chớp liền rời đi, không bao lâu, sau lưng Sở Yến có một người đi tới.
Sở Yến nghĩ thầm động tác binh lính kia thật là nhanh nhẹn, lại tìm được tỳ nữ nhanh như vậy.
Y hơi hơi nhắm mắt, mà phía sau người nọ tựa hồ vòng qua ôm lấy eo y, sau đó từ sau lưng cởi đai lưng y ra.
Sở Yến tức khắc mở mắt ra ngay, nhìn ra đằng sau: “To gan.”
Mắt Lâm Cẩn Chi lộ ra một tầng sương lạnh: “Bệ hạ không phải muốn tìm người thay quần áo sao? Thần nguyện ý tới làm.”
“Tại sao ngươi trà trộn vào đây được?”
“Thần vẫn luôn ở đây.”
Đai lưng Sở Yến đã bị Lâm Cẩn Chi bắt lấy, quần áo tức khắc rơi ra. Quần áo này phức tạp, đường nét thủ công như nước chảy mây trôi, làm tăng thêm nét mỹ nhân như ngọc. Dưới đèn ngắm mỹ nhân, dung mạo Sở Yến cũng nhu hòa vài phần.
Ánh mắt Lâm Cẩn Chi càng thêm si cuồng, vô cùng thống khổ nói: Tại sao ta yêu ngươi, người lại đề phòng ta sâu như vậy, chỉ tin người khác……”
Đôi mắt Sở Yến buông xuống, môi trắng bệch: “Còn phải hỏi?”
Lâm Cẩn Chi nói đột nhiên im bặt.
Tất nhiên hắn biết, Sở Yến sợ sẽ tin tưởng hắn lại lần nữa.
Chỉ một lần, hắn cho y ấm áp, lại đẩy y vào địa ngục.
Hiện giờ trong địa ngục vươn tay với Sở Yến, trong mắt Sở Yến trông giống như một sợi tơ nhện mỏng manh, nó chỉ là thứ khiến người ta mắc câu, nhìn như thật sự có hy vọng, nhưng thực chất bóp nhẹ ở lòng bàn tay thôi cũng sẽ bị đứt lìa.
Thân thể Lâm Cẩn Chi khẽ run, rốt cuộc nói không ra lời.
Chỉ là hắn không cam lòng…… Cực kỳ không cam lòng.
“Tại sao là Hàn Tranh? Tại sao cố tình lại là Hàn Tranh?”
“Ngoại trừ hắn, trẫm còn có ai có thể tín nhiệm?”
Đang lúc này, bên ngoài truyền đến một trận xôn xao. Sắc mặt Sở Yến rùng mình, phảng phất bỗng nhiên nghe được có ai kêu thích khách.
Ánh nến trong điện bỗng nhiên bị gió thổi tắt, Lâm Cẩn Chi theo bản năng nhìn hướng của Sở Yến, ánh trăng chiếu đến một phần trong trẻo lạnh lùng trên mặt của y, nhưng thân thể Sở Yến lại rất đơn bạc.
Sở Yến rút trường kiếm từ đầu giường ra, cuối cùng nói một câu: “Ngươi không biết võ công, nếu thực sự có thích khách, cứ đứng ở phía sau trẫm.”
Lâm Cẩn Chi sững sờ ở tại chỗ, đây là y đang muốn che chở hắn sao?
Y, lại muốn che chở hắn!
Trên mặt Lâm Cẩn Chi lộ ra một nụ cười, trái tim phảng phất như được ngâm mình trong nước ấm.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã chịu ảnh hưởng từ Sở Yến quá nhiều. Nhất cử nhất động của Sở Yến, thậm chí mỗi một câu mỗi một chữ đều có thể làm tâm tình của hắn phập phồng không yên, khi thì buồn, khi thì vui.
Thích khách cuối cùng phá cửa mà vào, võ nghệ Sở Yến không tính là quá tốt, có thể nào ngăn cản được công kích đối phương.
Thích khách thân thủ nhanh nhẹn, dùng chính là đoản chủy, mà trường kiếm y dùng ngược lại rất khó phòng thủ.
“Cẩn thận!”
Thích khách hung hăng đâm đến giữa mày y, Sở Yến tránh cũng không thể tránh, hung hăng nhắm chặt mặt.
Chỉ nghe ‘keng’ một tiếng, khi mở mắt ra lại lần nữa, y được Hàn Tranh che ở phía sau.
Sắc mặt Sở Yến khẽ biến, mắt nhìn Hàn Tranh chiến đấu với đối phương: “Đi!”
Sở Yến bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt không khỏi trắng bệch: “…… Tại sao hiện tại còn không có người tới cứu giá.”
Lâm Cẩn Chi cũng nghĩ đến, hắn vội vàng lôi kéo Sở Yến rời khỏi nơi này: “Rời đi trước đã!”
Hàn Tranh bên kia dù sao cũng bị thương nặng, lúc bắt đầu còn ở thế thượng phong, dần dần lại bởi vì nguyên nhân thể lực chống đỡ hết nổi mà rơi vào thế hạ phong. Sở Yến bị Lâm Cẩn Chi lôi kéo rời đi, thích khách lại không muốn để y đi.
Cùng lúc đó, lại có một tên thích khách khác phá cửa xông vào, nhân lúc Hàn Tranh chưa chuẩn bị thì đánh lén từ phía sau, nhát kiếm đâm vào trong thân thể Hàn Tranh.
Dưới ánh trăng, ánh sáng trong phòng rất là yếu ớt.
Sở Yến mở to mắt, khi nhìn thấy máu tươi từ người Hàn Tranh chảy ra, bên tai hắn vang lên một tiếng kêu.
“Hàn……”
Thân thể Hàn Tranh lập tức ngã xuống, nếu hắn không phải bị thương, hai tên thích khách kia sao có thể gϊếŧ hắn được?
Sở Yến còn chưa kịp gọi, hắn đã ngã xuống vũng máu.
Hai tên thích khách thở gấp: “Tuy Hàn tướng quân bị thương, lại kiêu dũng y như lời đồn, nếu người không tới tiếp viện, nhiệm vụ hôm nay sẽ không hoàn thành.”
Bọn họ từng bước đến gần Sở Yến, Lâm Cẩn Chi lại quay người chắn trước mặt Sở Yến.
Nỗi lòng Sở Yến chấn động, không nghĩ tới Lâm Cẩn Chi sẽ liều mình bảo vệ trước mặt y.
“Ngươi tránh ra!”
Lâm Cẩn Chi nở nụ cười, mặt mày cực kỳ ôn hòa: “Ta biết bệ hạ hận ta, vốn dĩ ta hẳn nên tìm chết. Nhưng thần đã đồng ý với bệ hạ, tuyệt đối không chết trước bệ hạ một ngày.”
Sở Yến mở to mắt, thì ra Lâm Cẩn Chi vẫn luôn nhớ rõ sao?
Động tác thích khách hơi chần chờ, nhưng vẫn đâm tới, cho đến khi Yến Phong tiến vào, Sở Yến mới hô một tiếng: “Bắt lấy bọn họ!”
Trong phòng một lần nữa được ai đó đốt lên ngọn nến, thanh kiếm kia bị trật vị trí, Lâm Cẩn Chi chảy rất nhiều máu.
Hắn không thể so với người tập võ, trực tiếp hôn mê.
“Yến Phong, mau đi tìm thái y đến đây!”
“Vâng.”
Sở Yến lại nhìn về phía bên kia, sắc mặt trắng bệch bò tới chỗ Hàn Tranh.
“Hàn Tranh……”
“Ta luôn cho rằng nghĩa huynh Chương Văn…… Là bệ hạ có lỗi, mới làm hắn ngũ mã phanh thây, đến thi cốt cũng tìm không được đầy đủ. Khụ khụ…… Đáng tiếc, cho đến bây giờ cuối cùng ta mới phát hiện.” Trong l*иg ngực Hàn Tranh đẫm máu, hốc mắt ửng đỏ nhìn Sở Yến, bỗng nhiên nở nụ cười, “Bệ hạ, có phải ta rất ngu xuẩn hay không?”
“Không.” Sở Yến thanh âm nghẹn ngào.
Hàn Tranh đã không có sức để nói nữa, thể lực cùng máu tươi nhanh chóng trôi mất, thân thể càng ngày càng lạnh.
“Bệ hạ, ngươi có thể tiến lại gần một chút không?”
Sở Yến theo lời tiến lại gần, tay Hàn Tranh nhiễm máu tươi, run rẩy sờ mặt Sở Yến.
Tức khắc, nơi đó liền nhiễm lên đóa hoa huyết sắc.
“Thần, muốn xướng một khúc cho bệ hạ nghe.”
“Đừng nói chuyện, ngươi chảy rất nhiều máu.” Trong giọng nói Sở Yến mang theo âm thanh run rẩy.
Bởi vì mất quá nhiều máu, Hàn Tranh tựa hồ nghe không rõ lắm. Hắn xướng lên: “Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri*……”
*(Núi có cây, cây có lá – Trong lòng ta có người, nhưng người lại không biết)
Đây là khúc Sở Yến dạy hắn, vốn là nói sẽ cùng Lâm Cẩn Chi nghe. Giờ phút này nghe vào lỗ tai Sở Yến, khiến y đau đến hô hấp đều nhẹ.
“Tiểu cữu cữu, đừng hát nữa……”
Trong đêm tối, âm thanh của Hàn Tranh càng ngày càng nhỏ, đôi mắt cũng nhìn không thấy. Chỉ cảm nhận được có chất lỏng ấm áp rơi xuống trên mặt, hắn hỏi: “Bệ hạ, người đang khóc sao?”
Giọng hắn sắp tan đi, hòa tan trong đêm tối nơi đây.
“Thần, thần ước chừng đã biết ý của lời khúc này.’’
Cho đến cuối cùng, không có tiếng vang, tay vuốt mặt y, cũng hoàn toàn rơi xuống.
—— sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề…… Quân bất tri.
Ta thích người, bệ hạ.
Sở Yến thống khổ đến nói không nên lời, người thật lòng đối xử tốt với y ở trên đời này, đều sẽ chết oan chết uổng như thế này sao?
Sở Yến cảm thấy lạnh, lạnh đến hàm răng phát run, lạnh đến nổi y muốn ôm lấy một ai đó.
Nhưng bên người không có một ai có thể khiến y tin cậy, Sở Yến liền ôm lấy thi thể Hàn Tranh, giống như muốn sưởi ấm.
“Hàn Tranh……”
Sở Yến từng tiếng kêu tên của hắn, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Yến Phong mang theo thái y từ bên ngoài đến: “Bệ hạ, thái y đã tới.”
“Trị cho Lâm Cẩn Chi trước đi.”
“Vâng.”
Bên kia thái y khẩn cấp chữa trị cho Lâm Cẩn Chi, Sở Yến vẫn luôn ôm xác chết Hàn Tranh, lạnh băng hỏi: “Thích khách đâu?”
“Uống thuốc độc tự sát, xem ra là tử sĩ.”
Sở Yến hỏi: “Điều tra rõ tử sĩ từ đâu đến.”
Yến Phong quỳ trên mặt đất, chậm chạp không có hành động.
Sở Yến nhìn qua: “Tại sao lại bất động?”
Giọng Yến Phong bình tĩnh nói: “Thần đã biết là tử sĩ nhà ai.”
“…… Ai?”
Trong lòng Lâm Cẩn Chi bỗng nhiên có dự cảm cực kỳ không tốt, đặc biệt là cái liếc mắt khi Yến Phong vừa mới tiến vào. Ngay khi Yến Phong nói ra hai chữ kia, tâm Lâm Cẩn Chi liền chìm vào đáy cốc.
“Là Lâm gia.”
Hô hấp Lâm Cẩn Chi cũng hỗn loạn: “Bệ hạ, thần……”
Sở Yến buông xác chết Hàn Tranh xuống, thất hồn lạc phách đi tới bên cạnh Lâm Cẩn Chi: “Lâm Cẩn Chi, ngươi rốt cuộc muốn lừa gạt trẫm đến khi nào? Lần này đi ra ngoài, rõ ràng không có ngươi! Ngươi đã dùng cách gì để có thể đột nhập vào bên trong hả?!”
Khi hai tử sĩ kia nhìn thấy hắn thì động tác có hơi chậm chạp, thậm chí ngay khi vừa ám sát Sở Yến, Lâm Cẩn Chi đã đoán được.
Nghe được Sở Yến chất vấn, một chữ Lâm Cẩn Chi cũng không trả lời được.
Là phụ thân hắn.
Lâm Cẩn Chi vẫn luôn cúi đầu, chờ đợi Sở Yến giáng tội. Nhưng đối phương chậm chạp không có động tĩnh, chờ khi hắn ngẩng đầu, mới thấy Sở Yến rơi lệ đầy mặt.
Y chưa bao giờ khóc ở trước mặt hắn, đặc biệt khóc đến thê thảm như vậy.
Trái tim Lâm Cẩn Chi như bị ai đó hung hăng siết chặt, đau lòng đến không cách nào nói chuyện.
Thân thể Sở Yến lay động, thế nhưng lại phun ra một ngụm máu.
Lâm Cẩn Chi vội vàng đỡ được thân thể y, nhớ tới lời thái y nói, sắc mặt hắn đã sớm trắng bệch từ lúc nào không hay.
“Thái y đừng băng bó cho ta, đến xem bệ hạ! Mau xem cho bệ hạ đi!”