Cơn mưa nhẹ buông xuống, bên ngoài một làn khói mỏng bốc lên, bao phủ mọi thứ, không thể phân biệt được tầm nhìn.
Bởi vì duyên cớ trời mưa, bên ngoài hoa lê rơi rụng đầy đất, phủ kín những con đường mòn đá xanh.
Sở Yến bung dù, một bộ y phục xanh, phảng phất như muốn hòa hợp một thể với cảnh sắc nơi này. Mà Hàn Tranh nhìn y, suýt chút nữa không rút ra được cảnh đẹp này.
“Đại tướng quân cũng biết hôm nay trẫm muốn đi làm gì phải không?”
“Thần không biết.”
Sở Yến cười khẽ lên, luôn mang theo vài phần lạnh nhạt chán nản: “Trẫm muốn đến dâng hương cho Cao Hoa, hôm nay là đầu thất của ông ấy.”
Cao Hoa hạ táng bảy ngày, Sở Yến chưa từng đến thăm ông một lần.
Hôm nay Sở Yến lại khăng khăng một mình đi đến, thuận đường dẫn theo Hàn Tranh vừa lúc đến thăm y.
Vừa nghe đến hai chữ Cao Hoa này, đáy mắt Hàn Tranh hiện lên đau khổ.
Đây là rào cản giữa hắn và Sở Yến vĩnh viễn không cách nào vượt qua, khi hắn ở cùng Sở Yến, Sở Yến thường hay ngẩn người. Có lẽ bệ hạ cảm thấy bản thân ngấm ngầm chịu đựng rất khá, nhưng Hàn Tranh vẫn cảm nhận được tia sát ý nhàn nhạt.
Bệ hạ —— là muốn gϊếŧ hắn.
Hàn Tranh đã sớm hiểu tất cả, ôn tồn gần đây, chẳng qua chỉ là yên tĩnh trước khi cơn bão đến.
Nhưng nghiệt do hắn tạo, Hàn Tranh đã từ bỏ chống cự: “Thần nguyện ý đi cùng bệ hạ.”
Nụ cười trên mặt Sở Yến vừa thu lại, thẳng tắp nhìn về phía Hàn Tranh.
Trên mặt hắn không có một tia biểu cảm, lời nói lại vang lên rất có uy lực.
Đáy mắt Sở Yến hiện lên thống khổ, ngay cả hô hấp cũng nhiễm đau thương.
Biện pháp tốt nhất chính là mượn dùng lực lượng của Hàn Tranh, đoạt lại tất cả những gì y đã mất. Nhưng Sở Yến không làm được, chỉ cần vừa nhớ tới Hàn Tranh làm Cao Hoa trọng thương, y liền không cách nào ngấm ngầm mưu tính nổi những việc này.
Nếu không phải Hàn Tranh, Cao Hoa sẽ không phải chết dưới tay tàn dư của Lăng Vương.
Chờ Sở Yến bước chậm đi đến nơi đó, vạt áo cũng đã trở nên hơi ướt vì mưa, mưa xuân như rượu, gió nghiêng mưa phùn phiêu tán ở trên người, tâm Sở Yến lại chìm xuống tận đáy cốc.
Không biết qua đi bao lâu, bọn họ rốt cuộc cũng đến căn phòng nhỏ kia.
Có Sở Yến, lễ tang Cao Hoa cũng sẽ không quá tệ.
Khắp nơi treo vải bườm trắng, theo gió khẽ lay động, đi vào bên trong, ở giữa phòng có một quan tài treo chữ ‘’ Điện’’ rất lớn.
“Cao Hoa, trẫm tới thăm ngươi.”
“Trẫm nói ban ngươi một đời vinh hoa phú quý, là trẫm lỡ hẹn.”
“Khi ngươi chết vẫn còn nhớ đến trẫm? Hôm nay là đầu thất ngươi, nửa đêm hồn trở về cũng đừng nhớ mong trẫm nữa, mau tan đi.”
Sở Yến nói ra từng câu, đáy mắt y sẽ hiện lên một tầng sương mù càng đậm.
Nhưng giọng điệu y vẫn kiên cường như cũ, cực kỳ vô tình.
Nếu không phải Hàn Tranh giờ phút này đứng ở bên cạnh Sở Yến, có lẽ hắn thật đúng là sẽ cho rằng Sở Yến không có chút tình cảm nào với Cao Hoa.
Nhưng Sở Yến càng như vậy, trái tim hắn càng co rút đau đớn.
Hắn sai rồi, sai vô cùng.
Tại sao lại dùng Cao Hoa uy hϊếp Sở Yến? Tại sao lại lấy Cao Hoa ra tra tấn Sở Yến chứ?
Sở Yến rải chén rượu trước quan tài Cao Hoa, sau đó lại rót đầy một ly đưa cho Hàn Tranh: “Đại tướng quân, ngươi cũng phúng viếng ông ấy đi.”
Khi Sở Yến nói ra lời này, hoàn toàn là dáng vẻ không cho phép cự tuyệt.
Hung thủ đi phúng viếng thật sự sẽ thích hợp sao?
Hàn Tranh nhận rượu từ trong tay Sở Yến, toàn thân đều căng chặt lên. Bình sinh hắn vì bảo vệ quốc gia, trên chiến trường gϊếŧ người vô số, lại là lần đầu tiên bởi vì làm trọng thương ai mà lương tâm bất an như vậy.
Cho dù không phải hắn gϊếŧ, Cao Hoa chết hắn cũng không thoát khỏi liên quan.
Hàn Tranh tưới một chén rượu xuống, thân là đại tướng quân lại vì một tên nô tài mà cong eo: “An giấc ngàn thu.”
Khi Hàn Tranh ngẩng đầu lên lần nữa, hắn đã bị nặng nề bao vây, Sở Yến đang cầm trường kiếm chỉ vào hắn.
Hàn Tranh nở nụ cười, tựa hồ đã sớm đã đoán trước tất cả: “Bệ hạ, chiêu bắt ba ba trong rọ này rất tốt, nhưng lần sau cần diễn giống một chút.”
Sắc mặt Sở Yến rất tái nhợt: “Chuyện tới hiện giờ, đại tướng quân còn muốn bình thản phê bình trẫm sao?”
“Thần không dám, thần chỉ lo lắng nhớ mong bệ hạ, nếu lần sau còn có người đại nghịch bất đạo như thần thế này, bệ hạ nhất định phải giấu hận trong kế của mình, như vậy mới có thể được việc.”
Sở Yến cười lạnh lên, trường kiếm càng thêm tới gần: “Làm càn! Trẫm không cần ngươi dạy!”
Hàn Tranh lẳng lặng nhìn y, đáy mắt lại tràn đầy thương tiếc.
Cuối cùng hắn cũng biết vì sao mấy thái y đó luôn nói tình huống bệ hạ không lạc quan, y vẫn luôn phải chịu dày vò.
Bệ hạ hận hắn và Cẩn Chi, nhưng bản thân hắn là tiểu cữu cữu của bệ hạ, còn Cẩn Chi lại là người bệ hạ yêu nhất.
Y không muốn buông tha hắn và Cẩn Chi, chính là đầy ải chính mình.
L*иg ngực Hàn Tranh bởi vì đau đớn mà thở ra đều là hơi máu, thậm chí hắn có thể tưởng tượng đến cảnh bệ hạ trằn trọc thức trắng đêm thế nào: “Người như ta, chết không có gì đáng tiếc, chỉ mong bệ hạ bảo trọng thân thể.”
Sở Yến cắn chặt hàm răng, kiếm trên tay cũng run rẩy lên: “Đừng có nói lời đường mật ở đây, trẫm phải báo thù cho Cao Hoa.”
Lúc này Hàn Tranh lại cười, sau đó nhắm lại mắt: “Bệ hạ muốn mạng của thần, thần tuyệt không phản kháng.”
Sở Yến thấy hắn như vậy, không khỏi mở to mắt.
Kiếm của y như thế nào cũng không hạ xuống được, rõ ràng chỉ cần nhẹ nhàng một chút là có thể khiến đối phương chết, nhưng như thế nào Sở Yến cũng không hạ xuống được.
“Trước khi chết, thần có một thỉnh cầu.”
“…… A, ta thấy đại tướng quân đây là muốn chờ cứu viện đến sao?”
Hàn Tranh lại lắc đầu, cũng không giải thích: “Lúc thần xướng khúc, bệ hạ sẽ buồn cười, cho nên…… Ta muốn hát lại cho bệ hạ nghe.”
“…… Chuẩn.”
Hai chữ vừa rơi xuống, Hàn Tranh liền bắt đầu xướng khúc ít ngày trước Sở Yến đã dạy cho hắn: “Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri*……”
(1)*Dịch nghĩa: “Núi có cây, cây có cành, trong lòng ta có người mà người lại chẳng hay.
Hắn xướng cực kém, đều không ở âm điệu gì.
Nhưng Sở Yến lại nếm được mùi máu tươi trong miệng, y không có cách nào xuống tay với hai người Hàn Tranh cùng Lâm Cẩn Chi, không cách nào báo thù cho Cao Hoa.
Y đày ải bản thân mình.
Tại sao Hàn Tranh lại là nghĩa đệ Chương Văn? Sau khi Sở Yến xảy ra chuyện đã sai người tra chuyện này, nghe nói Chương Văn vô cùng ngưỡng mộ đệ đệ này, coi hắn là người nhà, khi mẫu thân tái thế cũng từng nói qua chuyện của Hàn Tranh.
Mẫu thân nói, trước khi bà nhập cung, trong nhà nhận nuôi một hài tử đáng thương, bà cũng đối xử người đó như đệ đệ ruột của mình.
Giọng điệu này dường như thật sự muốn biểu đạt cái gì đó với y, Sở Yến cắn chặt răng, hung hăng đâm về phía trước.
Kiếm cắm vào thân thể Hàn Tranh, Hàn Tranh theo bản năng mở bừng mắt, lại thấy Sở Yến cứ như vậy mà rút kiếm ra: “Ngươi chỉ đâm Cao Hoa bị thương, cũng không có gϊếŧ ông ấy, nhát kiếm hôm nay xem như ta đã báo thù xong cho Cao Hoa.”
Hàn Tranh bưng kín miệng vết thương, lại thấy tất cả binh lính mai phục bốn phía đều rời đi, bóng dáng Sở Yến cũng dần dần biến mất ở bên trong mưa xuân.
Trước khi đi, y nói với Hàn Tranh: “Hôm nay mạng ngươi cứ dựa vào ý trời đi, trẫm sẽ không tìm người tới chữa trị, tự sinh tự diệt. Nếu ngươi sống sót, có lẽ là trời cao không muốn cho ngươi chết. Đến lúc đó…… Trẫm sẽ buông.”
Những lời này rơi xuống, trước mắt Hàn Tranh đều tối sầm lại.
Chỗ Sở Yến đâm trúng, đã tạo thành một vết thương đẫm máu nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng.
Hàn Tranh che miệng vết thương lại, từng bước bò về phía trước trên mặt đất, Bởi vì chảy máu quá nhiều, tất cả những nơi Hàn Tranh bò qua đều dính đầy máu, phảng phất như một con đường máu vậy.
Không muốn chết…… Không muốn chết! Nếu hắn không còn nữa, không có hắn kiềm chế, những người triều đình đó không biết sẽ làm chuyện gì đối với bệ hạ!
Hắn phải sống sót để bảo vệ bệ hạ!
Bằng vào tín niệm này, cuối cùng Hàn Tranh đã bò tới cửa. Bên ngoài trời vẫn đang mưa, những hạt mưa phùn rơi ở trên người, Hàn Tranh chỉ cảm nhận được một mảnh lạnh băng.
Không biết có phải hắn sắp chết rồi hay không, cho nên mới sẽ cảm thấy mưa này cũng lạnh băng?
Hàn Tranh cuối cùng cũng bò được ra cửa, mặt chìm vào trong bùn mềm, bùn nhão dính đầy cả mặt. Hắn dùng sức mà trườn mạnh tới, dùng móng nhẵn nhụi cào xuống bùn, hiện lên vài vết bùn lõm xuống.
Phía trước có một cung nhân đi ngang qua, Hàn Tranh không còn sức lực: “Cứu ta……”
Nói xong câu đó, hắn liền lâm vào bên trong hôn mê.
—
Sở Yến trở lại trong cung, thần sắc có chút ngẩn ngơ.
Đúng lúc này, Lâm Cẩn Chi đã lâu không bái kiến lại tới.
Sở Yến liếc mắt nhìn về phía hắn, vẫn không nói lời nào.
Mà Lâm Cẩn Chi đi đến hướng y cúi đầu: “Tham kiến bệ hạ.”
Thần sắc Sở Yến khó hiểu: “Đứng dậy đi.”
Lâm Cẩn Chi thấy trên người y bị ướt nhẹp thì hỏi một câu: “Mới vừa rồi bệ hạ đi ra ngoài sao? Tại sao quần áo ướt cũng không thay?”
“…… Không muốn thay.”
“Bệ hạ, thân mình quan trọng, như vậy rất dễ cảm nhiễm phong hàn, không thể liều như vậy được.”
Bọn họ phảng phất như trở về những ngày trước kia, lúc trước Lâm Cẩn Chi là thư đồng của Thái Tử, thường xuyên gặp mặt y. Lòng Sở Yến tràn đầy hâm mộ công tử ôn nhã này, mà Lâm Cẩn Chi cũng luôn nhìn y cười dịu dàng, cẩn thận dặn dò tất cả.
Nhưng hiện tại, tất cả đều thay đổi, đặc biệt là quan hệ giữa bọn họ.
Vốn muốn giống như ngày xưa, nhưng nói ra lại không khỏi làm Sở Yến bật lại: “Cẩn Chi sợ ta cảm nhiễm phong hàn, vậy không bằng lên giường làm ấm giường cho trẫm đi?”
Lâm Cẩn Chi lông mi khẽ run, gắt gao nhắm mắt lại: “Bệ hạ muốn làm cái gì, thần cũng sẽ không phản kháng, tất cả đều là sai lầm do bản thân thần phạm phải.”
Sở Yến để sát vào hắn, bỗng nhiên cảm thấy phiền lòng.
Một tên hai tên đều như thế này, nếu Lâm Cẩn Chi vẫn là dáng vẻ ta đây không sai thì thật là tốt biết bao?
Sở Yến hôn thật mạnh lên, trả thù mà gặm lấy môi hắn.
Lâm Cẩn Chi hô hấp đều rối loạn, nói đến cùng hắn không quá thích nằm dưới hầu hạ người. Mùi vị đó quả thực là dày vò, loại chuyện này chỉ mang đến cho hắn sự thống khổ.
Nếu không phải…… Nếu không phải thật sự ở phía trên Sở Yến làm mấy lần, đối với hôn môi như vậy, hắn có lẽ sẽ thật sự nhịn không được mà đẩy Sở Yến ra.
Mà hiện tại, Lâm Cẩn Chi lại cảm thấy tất cả những thứ này dường như đều là ngọt ngào dày vò vậy.
Hắn không thể cử động, sợ Sở Yến sẽ nhìn ra bản thân động tình, chỉ có thể bị bắt chấp nhận Sở Yến hôn môi như vậy.
“Vì sao không đẩy trẫm ra?”
Lâm Cẩn Chi mở bừng mắt một lần nữa: “Thần nói, bệ hạ muốn làm gì thần cũng được, thần cũng sẽ không phản kháng.”
Sở Yến chạm vào nơi đó của hắn, bởi vì mới vừa rồi hôn môi, vật kia của Lâm Cẩn Chi đã cứng lên.
Sở Yến bỗng nhiên cười, đắc ý khi câu dẫn được người: “Động tình rồi? Thích trẫm hôn ngươi như vậy sao?”
Nụ cười này phảng phất như là yêu nghiệt thật sự, Lâm Cẩn Chi si mê nhìn Sở Yến, đáp án kia đã sớm bồi hồi ở trong miệng.
Mà chỉ sau một giây, Sở Yến đứng thẳng người, sau đó đẩy thân thể hắn ra phía sau, từ trên cao nhìn xuống nói với Lâm Cẩn Chi——
“Cút!”
======
Tác giả có lời muốn nói: Đột nhiên cảm thấy Sở Yến thật ngầu……=)))