Lâm gia vẫn còn có rất nhiều chuyện, sau khi Lâm Cẩn Chi trở về, không kể ngày đêm mà xử lý việc.
Lâm hầu gia làm chuyện sai trái, gần đây nói mê sảng càng ngày càng nhiều.
Lâm Cẩn Chi tràn đầy mệt mỏi, còn phải nghe Lâm hầu gia nói bậy nói bạ, phụ thân hiện tại chỉ tín nhiệm Yến Phong, có lẽ là sống trong bóng tối lâu dài, chỉ có Yến Phong ở bên cạnh lão ta. Dù cho sự ỷ lại này là biến dạng, lão ta cũng chỉ tin tưởng Yến Phong.
Lâm Cẩn Chi mỗi khi nhìn thấy Lâm hầu gia, liền tràn đầy thống khổ.
Bởi vì bộ dạng Lâm hầu gia bây giờ cùng Sở Yến trước kia rất giống nhau, chỉ tin tưởng một người.
Nhưng Sở Yến so với Lâm hầu gia lại càng thê thảm hơn, bởi vì y tin tưởng duy nhất một người, nhưng người đó lại phản bội chính mình.
Bệ hạ có phải đồng cảm với bản thân mình như vậy không?
Ở bên người Lăng Vương, hoặc là trước thời điểm sớm hơn khi y bị khi dễ, hắn là người duy nhất đưa cho Sở Yến chiếc khăn đó. Kết quả đứa nhỏ kia còn nhớ tình bạn cũ, thế nhưng trân quý mà giữ chiếc khăn tay lâu như vậy, mọi lúc đều giữ ở bên người.
Lâm hầu gia càng điên, Lâm Cẩn Chi càng đau đớn đến không thể kiềm chế được.
Rốt cuộc vì sao phụ thân lại phải làm chuyện như vậy?
Sau đó Lâm Cẩn Chi đến gặp Yến Phong, trên tay Yến Phong cầm một cuốn sổ con, đó là tương lai mà Lâm hầu gia đã dự đoán.
“Đây là cái gì?”
“Ta đã nghe nói, là công tử dẫn quân Võ An đến cứu bệ hạ, một khi đã như vậy, ta cũng nên đem sự thật nói cho công tử biết.”
Lâm Cẩn Chi lật xem cuốn sách trong tay, thế nhưng phần lớn sự tình đều ứng nghiệm, hắn không khỏi cảm thấy kinh hãi.
“Lâm hầu gia dường như có khả năng dự đoán trước tương lai, nhìn thấy những chuyện đó…… Công tử còn không cảm thấy linh hồn sống trong thân thể người này là yêu nghiệt hay sao? Thời điểm lúc trước khi ta tới trông giữ Lâm hầu gia, ta cũng cho rằng bệ hạ làm quá mức, nhưng khi những sự tình trong sổ con được viết ra, ta cuối cùng nhận thấy Lâm hầu gia đã không còn là Lâm hầu gia nữa, mà là cô hồn dã quỷ từ nơi khác đến.”
Sắc mặt Lâm Cẩn Chi trắng bệch, rất muốn nói lại tự cậu ta nói lời bậy bạ.
Nhưng những lời đó cứ thắt chặt trong lòng, đau đớn không thốt nên lời.
Tại sao phụ thân nhất định phải muốn hắn kết thân với Thất hoàng tử? Tại sao phụ thân muốn nhắm vào Thất hoàng tử nhưng lại kính sợ y?
Đáp án vẽ nên cũng đã giống như thật, Lâm Cẩn Chi là một người thông minh, hắn siết chặt cuốn sổ tay, sắc mặt tái nhợt vô cùng.
Lâm Cẩn Chi bây giờ chỉ muốn trở lại hoàng cung, cũng chỉ muốn nhìn thấy Sở Yến.
Cảm giác này càng lúc càng thêm mãnh liệt, hắn muốn tìm Sở Yến để hỏi rõ ràng——
Tại sao lại muốn giam cầm phụ thân của hắn.
Đáp án kia, hắn không thể tự mình suy nghĩ được.
Nhưng khi đi vào trong cung, liền truyền đến một tin dữ.
Cao Hoa đã chết.
Mà ánh mắt Sở Yến, lại một lần yên tĩnh xuống. Lần này, thân thể y suy yếu còn nhanh hơn so với trước kia, không ai có thể cứu được y.
Y là một lòng muốn chết.
Sau khi Cao Hoa không thể chống đỡ đã chết , Sở Yến đi đến phòng nhìn ông. Cao Hoa đã chết một hai ngày trước sau đó mới bị người khác phát hiện, trong khoảng thời gian cung đình nổi loạn này, ông liền lẳng lặng chết ở nơi chính mình không nhìn thấy, Sở Yến rõ ràng đã đồng ý cho ông một đời vinh hoa phú quý.
Sở Yến hạ lệnh tra rõ việc này, không quá mấy ngày liền có được kết quả.
Thì ra đó là tàn dư của Lăng Vương khi chạy trốn, nhìn thấy Cao Hoa muốn bắt cóc ông để trốn thoát, nhưng Cao Hoa đánh chết không theo. Trong cuộc đấu tranh, tàn dư của Lăng Vương thế nhưng đã gϊếŧ chết Cao Hoa. Vì sợ ra ngoài sẽ bị người phát hiện, gã liền ở tại trong phòng của Cao Hoa, không quan tâm đến thi thể của Cao Hoa ở gần đó.
Hàn Tranh khi nghe được tin này, tự trách mình đến cực điểm.
Trốn tránh mấy ngày sau, hắn cuối cùng cũng đến đó, hướng Sở Yến quỳ xuống: “Bệ hạ, vi thần đáng chết, thỉnh bệ hạ ban tội.”
Ánh mắt xinh đẹp của Sở Yến tràn đầy tử khí, ngẩng đầu nhìn hướng hắn đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt nhẹ đến sắp tan mất dừng ở trên người Hàn Tranh.
Hàn Tranh tràn đầy thống khổ: “Bệ hạ, Chương Văn là nghĩa huynh của vi thần, vi thần trước kia luôn cho rằng nghĩa huynh Chương Văn là bị ngài hại chết, cho nên mới……”
“Chương Văn…… Cữu cữu?”
Khi cách được vài ngày, Sở Yến rốt cuộc cũng nói nên lời.
Hàn Tranh vẫn luôn cúi đầu như vậy: “Đúng vậy.”
“Hắn là nghĩa huynh của ngươi …… Ngươi cũng là, cữu cữu của ta sao?”
Hàn Tranh gắt gao siết chặt tay: “Đúng vậy.”
“Ngươi là cữu cữu của ta, tại sao còn muốn đối xử với ta như vậy?” Sở Yến bỗng nhiên tự giễu mà nở nụ cười, tiếng cười cũng một mảnh lạnh lùng, “Chân tướng này, ta không bằng không biết còn hơn.”
“Thỉnh bệ hạ ban tội.”
“Ngươi, quả thực rất đáng chết.”
Sở Yến bước đến chỗ hắn, y trực tiếp bước xuống giường, căn bản không mang giày, một sắc màu lụa tuyết lóe lên trước mắt Hàn Tranh, có thể thấy được mạch máu màu xanh đen ẩn hiện ra đường nét tinh xảo. Sở Yến sinh ra đã xinh đẹp, mọi bộ phận trên cơ thể đều như làm bằng ngọc vậy.
Ngay cả bàn chân này, cũng cực kỳ xinh đẹp.
Yết hầu Hàn Tranh lên xuống hai lần, rốt cục không nhịn được vươn tay cầm lấy chân y: “Tháng ba trời vẫn còn lạnh, bệ hạ vẫn nên mang giày vào.”
Sở Yến không khỏi nhướng mày.
[ Dù nghĩ thế nào thì vẫn cảm thấy Hàn Tranh đang sờ chân ta.]
[ Hắn không có biếи ŧɦái như Lăng Vương đâu! Chủ nhân đừng có suy nghĩ vớ vẩn!]
[……Ờ.]
Mục đích chính của Sở Yến là muốn nhục nhã Hàn Tranh một chút, để báo thù chuyện lúc trước.
Cho nên khi Hàn Tranh nắm chân của y như vậy, Sở Yến còn tưởng rằng hắn lại đang chứng tỏ sức mạnh của mình cho y xem: "Buông ra! Ngươi còn muốn phản kháng sao?"
Lòng bàn tay Hàn Tranh vuốt ve xuống hai cái ở ngón chân y, chỉ là động tác này thật sự rất nhỏ bé, giống nhau sẽ không dễ bị phát hiện.
Cầm vào tay rất mát, giống như một khối ngọc thạch tốt nhất vậy.
“Ta cũng không phải nghĩ muốn phản kháng, chỉ là hy vọng thân thể bệ hạ khỏe mạnh, trực tiếp đi trên mặt đất như vậy, sẽ cảm lạnh.”
Sở Yến cười lạnh một tiếng: “Loại lời nói này, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng sao?”
Hàn Tranh cúi đầu xuống, thân thể vẫn bất động, giống như một cây bách.
Sở Yến đem chân từ trên vai phải hắn kéo xuống, ngồi xuống mép giường, cúi đầu nhìn về phía Hàn Tranh bên kia: “Nếu ngươi quan tâm thân thể trẫm như vậy, không bằng từ bây giờ về sau liền để đại tướng quân thường xuyên tới nhắc trẫm mang giày làm sao được không?”
Sở Yến chính là muốn nhục nhã hắn, bắt Hàn Tranh làm loại chuyện của hạ nhân này.
Sở Yến nheo mắt lại, thưởng thức vẻ mặt khuất nhục của Hàn Tranh.
Hàn Tranh nghe xong lời nói, thật sự đứng lên, đi về phía y từng bước, quỳ xuống bên người y.
Cổ họng Hàn Tranh lăn lộn xuống hai lần, ánh mắt lây nhiễm nổi lên một chút khí cực nóng.
“Đại tướng quân chẳng lẽ là đang do dự?”
“Thần không dám.”
Hàn Tranh cầm chân y, trong tay cầm giày, chậm rãi mang giày vào cho y. Không thể không nói, mỗi một chỗ trên người Sở Yến đều xinh đẹp đến đến nổi khiến người ta cảm thán, hô hấp hắn có chút hỗn loạn, nhìn đôi chân trắng nõn trơn bóng kia, thế nhưng sinh ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ muốn hôn lên.
Thời điểm Hàn Tranh nắm lấy chân kia của Sở Yến, tay đều run rẩy.
Sở Yến không khỏi cười lạnh, xem ra Hàn Tranh này vẫn là thực sự không muốn.
Lúc trước đối đãi với y như vậy, hiện tại vì muốn sống sót lại thành bộ dáng này.
“Làm sao vậy? Còn không mang vào?”
Đây quả thực là một sự dày vò lớn đối với Hàn Tranh, đặc biệt là ánh mắt Sở Yến cười như không cười lại lười biếng nhìn hắn, áo ngoài trên người còn trượt xuống một nửa, hoàn toàn là một dáng vẻ câu dẫn người.
Gân xanh trên huyệt Thái Dương của Hàn Tranh nổi lên, đến cuối cùng phải bỏ xuống sức lực thật lớn mới giúp y mang giày vào.
“Thần đã mang xong cho bệ hạ rồi.”
Sở Yến mới vừa rồi gây khó xử cho hắn một chút, cũng coi như cho Hàn Tranh một cái ra oai phủ đầu, cho nên cũng không làm thêm chuyện gì quá đáng nữa.
Sở Yến vẫy vẫy tay: “Trẫm đau đầu, muốn ở một mình.”
Hàn Tranh vừa nghe y nói thân thể không thoải mái, khẩn trương nhìn qua: “Bệ hạ thân thể thế nhưng lại không khoẻ? Cần thỉnh thái y vào xem qua không? Hãy để vi thần lưu lại chỗ này chăm sóc bệ hạ đi!”
Dáng vẻ này của Hàn Tranh, thế nhưng cùng lúc trước kém xa rất nhiều.
Trước kia hắn, hận không thể để chính mình chết.
Sở Yến tự giễu nở nụ cười: “Ngươi lưu lại nơi này làm gì? Chẳng lẽ sẽ hát một bài dân gian? Để trẫm vui vẻ sao?”
Ai biết được Hàn Tranh thật sự mặt đỏ lên, lắp bắp hát lên một khúc nhạc dân gian.
“Khởi đầu nói rằng bất luận thế nào, cùng chết trên chiến bào, khởi binh cùng vua ……”
Đây là một bài hát quân ca, hát căn bản là không dễ nghe, còn lắp bắp.
Nhưng làm Sở Yến kinh ngạc chính là, Hàn Tranh thế nhưng thật sự sẽ hát, không ngại chút nào khi mới vừa rồi bị y nhục nhã.
[ Xong rồi, tình địch đã thích ta.]
[!!Thỏ không ăn cỏ gần hang mà, thôi cho phép anh chơi đùa lần này thôi đó! ]
[Ta đang suy xét xem có nên làm bộ phát hiện ra không……]
[ Đừng OOC! Nếu không sẽ bị trừ điểm số! Chính anh nhìn mà làm đi, hừm!]
Vừa nghe nói như vậy, Sở Yến liền kinh hãi, kỹ xảo biểu diễn càng không thể vãn hồi.
Y dựa vào trên giường híp nửa mắt, chờ Hàn Tranh hát xong, Sở Yến giọng điệu chậm lại một chút: "Còn dễ nghe hơn mấy cái nhạc đồi trụy trong cung một chút."
Hàn Tranh vừa nghe thấy y nói thích, liền đi đến sáp lại gần: “Bệ hạ nếu thích, vi thần có thể thường đến hát cho bệ hạ nghe.”
Sở Yến lập tức mở bừng mắt: “Hàn Tranh, ngươi rốt cuộc có ý gì?”
Trong mắt Hàn Tranh lộ ra thống khổ: “Vi thần chỉ là muốn đền bù bệ hạ thật tốt, lúc trước là ta tự tiện hiểu lầm bệ hạ. Lăng Vương tên súc sinh kia, thế nhưng……”
“Không cần!” Sở Yến đánh gãy lời gã nói, “Trẫm không cần những cái gọi là đồng tình đó của ngươi.”
Hàn Tranh môi rung rung hai lần, cuối cùng muốn nói cái gì đó lại không nói được nên lời.
Thấy Sở Yến lại là cái dạng này, Hàn Tranh đành phải trước tiên lui ra ngoài.
Thái y đã nói rõ, không thể lại kích động Sở Yến. Tinh thần y đã vốn không bình thường, không nghĩ tới những người bị bệnh điên đều là do bị người khác kích động quá mức, cuối cùng cũng không cứu trở lại được.
Trong điện chỉ còn lại một người Sở Yến, vào lúc ban đêm, y bắt đầu khởi xướng thiêu đốt.
Cao Hoa đã chết, cũng không có một ai biết đến.
Sở Yến tự trách bản thân mình vô cùng, tại sao không thể giải cứu Cao Hoa sớm hơn một bước, lại để dư nghiệt kia của Lăng Vương cướp đi tánh mạng của Cao Hoa.
Khi nghe tin này, Lâm Cẩn Chi người vẫn đang giải quyết các vấn đề kế tiếp ở bên ngoài, liền quay trở lại bên người Sở Yến.
Khi thái y nhìn thấy vị Võ An Hầu công tử này, vẫn là hướng hắn hành lễ vấn an, dù sao thì triều đại bây giờ vẫn đang bị vị công tử này cầm giữ.
Nhìn Sở Yến trên giường mặt bị thiêu đến đỏ bừng, trong lòng Lâm Cẩn Chi tràn đầy đau đớn.
“Diệp thái y, y thế nào rồi?”
Diệp thái y sớm đã đến đợi ở nơi này trước Lâm Cẩn Chi từ lâu, biết hắn rất nhanh sẽ đến.
Trước khi kế hoạch của Sở Yến bại lộ, Diệp thái y liền tự trách mình tới cực điểm. Hơn nữa hắn không biết gần đây đã xảy ra chuyện gì, cho nên Sở Yến bị như vậy tất cả trách nhiệm đều đổ ở trên người Lâm Cẩn Chi.
Diệp thái y nhịn xuống cơn lửa giận ngập đầy, cúi đầu thật thấp: “Bệ hạ yêu cầu tĩnh dưỡng! Thỉnh không cần lại đến kích động bệ hạ!”
Lâm Cẩn Chi nhíu chặt mày, vươn tay đến vuốt ve mặt Sở Yến.
“Bệ hạ bao lâu mới có thể tỉnh lại?”
Diệp thái y cắn chặt hàm răng: “Không rõ.”
Cuối cùng Lâm Cẩn Chi cũng đem ánh mắt phóng tới trên người Diệp thái y, hắn ta nhàn nhạt nhìn qua: “Không rõ ư? Ngươi là thái y, như thế nào sẽ nói là không rõ?”
Diệp thái y không quen nhìn Lâm Cẩn Chi thương tổn bệ hạ, lại bày ra bộ dạng một mặt quan tâm tới bệ hạ.
Nhìn vẻ mặt này của Lâm Cẩn Chi, Diệp thái y rốt cuộc không kìm được lửa giận trong lòng, rút ra con dao găm đã giấu sẵn, lập tức hướng Lâm Cẩn Chi đâm tới.
“Ngươi đáng nhận lấy cái chết!!”
Hắn muốn từ trong tay người này, bảo vệ bệ hạ!