Sở Yến bị bệnh nặng, không thể tiếp nhận bất cứ chẩn trị nào của thái y.
Tất cả thái y đều nói với Lâm Cẩn Chi, lần này bản thân Sở Yến không muốn cầu sinh nữa.
Lâm Cẩn Chi phát run trong lòng, bắt lấy cổ áo thái y: “Không muốn cầu sinh là có ý gì?”
Thái y căng da đầu trả lời: “Chính là không muốn sống nữa.”
Trái tim Lâm Cẩn Chi nặng trĩu lại: “Cứu y! Bệ hạ còn sống, các ngươi mới được sống, hiểu ý ta chứ?”
Sắc mặt tất cả thái y đều tái nhợt mà cúi đầu, tất cả vây quanh Sở Yến, bắt đầu trị liệu.
Lâm Cẩn Chi đứng sang một bên, cửa sổ được mở ra rất lớn, từ đây có thể nhìn thấy cây lê trong sân.
Thật trắng, giống như tuyết rơi vậy.
Lâm Cẩn Chi không khỏi giật mình.
Làm sao một người như Sở Yến có thể cam lòng từ bỏ cái chết như vậy?
Y có thể ở bên Lăng Vương cầu toàn chịu ủy khuất, y có thể nở nụ cười mà ăn những thức ăn thừa kia, khát vọng sống sót của y rõ ràng như vậy.
Thậm chí, khi bị giam giữ, còn bị Hàn Tranh ra lệnh cho những thái giám đó đùa giỡn cũng không từ bỏ.
Tại sao hiện giờ lại muốn chết?
Chỉ cần nghĩ đến điều này, hắn đã đau lòng đến mức không thể chịu nổi.
Hắn vô cùng thông minh, trong nháy mắt liền nhớ tới Cao Hoa. Hàn Tranh ra tay với Cao Hoa ! Cho nên Sở Yến mới trở thành như vậy!
Lâm Cẩn Chi mở to mắt, như là bắt được một sợi hy vọng cuối cùng.
Lâm Cẩn Chi đi đến đó, tình trạng Cao Hoa rốt cuộc cũng đã ổn định, chỉ là bởi vì miệng vết thương quá sâu nên hiện tại vẫn nằm trên giường không thể cử động.
Chỉ là lúc này biểu hiện của Cao Hoa đối với Lâm Cẩn Chi đã hoàn toàn thay đổi.
Trước đó Cao Hoa đau khổ cầu xin Lâm Cẩn Chi tha thứ cho bệ hạ, hiện tại ánh mắt của ông tràn đầy vẻ chán ghét.
Cao Hoa là thái giám tổng quản, lại thiện chí giúp người, nhiều tin tức có thể được truyền từ tiểu thái giám khác đến với ông.
Ông đã biết chuyện gì đang xảy ra.
“Chờ khi nào bệnh ngươi trở nên tốt, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp bệ hạ.”
Giọng nói của Cao Hoa bởi vì kích động mà run rẩy lên: “Xin Công tử sau này đừng xuất hiện ở trước mặt bệ hạ nữa.”
Lâm Cẩn Chi cau mày: “Làm càn.”
Tên thái giám này luôn không ngừng khuyên giải hắn ở bên cạnh Sở Yến. Hiện tại hắn muốn cùng Sở Yến ở bên nhau, Cao Hoa lại tìm mọi cách ngăn trở.
Luôn làm trái lại hắn!
Nhưng Cao Hoa vẫn muốn nói: “Người như bệ hạ, tại sao đột nhiên lại không muốn sống nữa? Công tử chẳng lẽ không nghĩ tới sao?”
Lâm Cẩn Chi mở to mắt: “…… Tại sao?”
Cao Hoa đau lòng vô cùng: “Chỉ có thể vì ngươi thôi!”
Bởi vì dùng sức để nói, trong mắt Cao Hoa đều tràn đầy nước mắt.
Môi của Lâm Cẩn Chi run lên hai lần , nhưng một chữ cũng không nói được, toàn bộ đều nuốt vào trong bụng.
Từng lời nói của Cao Hoa như một mũi kim đâm vào tim, không thể rút ra được.
Nếu hắn tự mắng rồi xối cho mình một bãi máu chó thì tốt rồi , nhưng Cao Hoa phải một hai nhắc nhở hắn rằng , Sở Yến trước đây yêu hắn đến nhường nào và quan tâm hắn ra sao, khi đó hắn mới là ánh sáng duy nhất trong bóng tối của y.
Điều này khiến Lâm Cẩn Chi cảm thấy như mất đi thứ gì đó rất quan trọng, đau đớn thật lâu rồi mới phục hồi tinh thần lại.
“Ngươi……Nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Lâm Cẩn Chi thất hồn lạc phách tiêu sái đi ra ngoài, bên ngoài mưa lớn rơi xuống , khiến chút hơi ấm thật vất vả mới tích góp được trong khoảng thời gian ngắn nhất thời liền tan biến.
Bên ngoài phòng lạnh lẽo vô cùng, người chờ ở tại nơi này đều cảm thấy lạnh đến phát run.
Thế nhưng không có một nô tài nào tới bỏ thêm than cho y cả?
Lâm Cẩn Chi không khỏi tức giận: “Đó chính là đương kim bệ hạ, các ngươi sao có thể khắt khe với y như vậy?”
Bọn thái giám bị dọa sợ đến mức quỳ xuống, không dám nói lời nào.
Không phải lúc trước Võ An Hầu công tử cùng đại tướng quân đều đối đãi với bệ hạ như vậy hay sao? Tại sao hôm nay lại tức giận vì một khối than nhỏ chứ?
“Công tử tha mạng, công tử tha mạng, bọn nô tài sẽ đi thêm than cho bệ hạ ngay!”
Lâm Cẩn Chi siết chặt bàn tay, lập tức đi đến tẩm điện rồi ôm lấy thân thể gầy gò của Sở Yến vào người, muốn dùng thân thể của chính mình sưởi ấm cho y.
Sở Yến vẫn luôn ngủ, nhưng sắc mặt lại tái nhợt vô cùng.
Lâm Cẩn Chi hai mắt đều đẫm lệ, giờ phút này hối hận cực kỳ.
“Bệ hạ, đừng ngủ.”
Hắn biết, có lẽ bệ hạ năm đó còn khổ cực hơn như vậy, không biết mỗi ngày vào mùa đông giá rét có được một khối than sưởi ấm hay không? Có phải đã từng ngồi co ro lạnh đến mức run rẩy ở trong một góc hay không?
Những ngày đó Lâm Cẩn Chi sẽ không thể nào biết được, chỉ là…… giờ phút này thân thể Sở Yến cực kỳ lạnh, cho dù chính mình sưởi ấm như thế nào cũng không làm y ấm lên được.
Lâm Cẩn Chi thật sự sợ hãi , Sở Yến sẽ cứ như vậy mà chết đi.
Rõ ràng là…… Hắn còn chưa lừa để lấy lại chìa khóa từ nơi Hàn Tranh để cởi bỏ gông xiềng trên tay cho y.
Chờ bọn thái giám rốt cuộc cũng đem lửa than đến, Lâm Cẩn Chi mới lạnh nhạt nhìn bọn họ đang đi tới nói: “Chuyện ngày hôm nay, không được phép nói ra ngoài, nếu không các ngươi ai cũng đừng mong sống tiếp.”
Bọn thái giám hoảng sợ, quỳ xuống trước Lâm Cẩn Chi: “Vâng.”
Xung quanh rốt cuộc cũng ấm lên, Lâm Cẩn Chi buông Sở Yến ra.
Hắn còn có một việc phải làm, không thể vẫn luôn ở nơi này.
Ngày hôm qua ở trong mật thất cứu Lâm hầu gia ra, nhưng Lâm Cẩn Chi lại phát hiện vẻ mặt Lâm hầu gia hoảng hốt, thời gian dài chỉ nói chuyện với một mình ảnh vệ thống lĩnh Yến Phong. Sau khi được hắn cứu về, thì cực kỳ sợ hãi người khác, ngoại trừ hắn và tên Yến Phong kia, không ai có thể tới gần được Lâm hầu gia.
Một khi tới gần, Lâm hầu gia sẽ ầm ĩ phát điên lên.
Khi Lâm Cẩn Chi trở lại trong phủ, bên trong được bố trí rất yên tĩnh, lối vào là hành lang dài, xung quanh phủ đầy nhánh cây hải đường, tháng ba đúng là thời điểm hoa nở rộ. Từng đám phấn hoa rơi xuống bên trong hành lang, khiến nơi này trở nên đặc biệt thơ mộng.
Ngay khi vừa mở cửa, Lâm Cẩn Chi đã nhìn thấy Lâm hầu gia lại đang phát điên.
Trong mắt Lâm Cẩn Chi cực kỳ không chịu nổi: “Tại sao ngươi không trông cha ta một chút chứ?”
Yến Phong mắt điếc tai ngơ: “Ta là nô tài của bệ hạ, không phải nô tài của lão tặc này.”
Vừa nghe cậu ta gọi cha mình là lão tặc, ánh mắt Lâm Cẩn Chi càng lạnh hơn: “Chú ý lời nói của ngươi, lão tặc là ý gì?”
Yến Phong kêu lên một tiếng đau đớn: “Không phải lão tặc thì là cái gì?”
Nhưng mà trong khoảng thời gian này, Yến Phong đã nghe Diệp thái y kể về chuyện của bệ hạ trong cung, khiến trong lòng cậu ta khó chịu vô cùng.
Y chính là chủ nhân của Yến Phong! Là đương kim bệ hạ!
Vậy mà lại bị nhục nhã như thế, chắc chắn trong lòng bệ hạ đau đớn muốn chết mà không được.
Yến Phong vốn tưởng rằng Lâm Cẩn Chi dẫn cậu ta cùng Diệp thái y trở lại phủ thì sẽ gϊếŧ cậu ta, nhưng gần đây Lâm Cẩn Chi lại chưa ra tay với cậu ta, điều này không khỏi khiến cậu ta có chút khó hiểu.
Lâm Cẩn Chi đi tới bên người Lâm hầu gia, cẩn thận cầm lấy tay lão, ở trong tay lão viết ra chữ: [ Cha, con đã trở về. ]
Cảm xúc Lâm hầu gia hơi có chút trấn định lại: “Thật, thật là Cẩn Chi?”
[ Là con. ]
Lâm hầu gia lộ ra một nụ cười, nhưng tựa hồ lại nghĩ đến gì đó, sau đó lại tràn đầy hoảng sợ hất tay hắn ra.
“Ngươi không phải nhi tử của ta! Bệ hạ nhốt ta lại, không bao giờ có chuyện thả ta ra ngoài! Cẩn Chi không có khả năng sẽ đến gặp ta! Ngươi lại muốn dùng thủ đoạn gì!?”
Ánh mắt Lâm Cẩn Chi tràn đầy đau khổ, đau đớn này giống như dây leo rậm rạp gấp rút quấn quanh trái tim hắn.
“Cha……”
Lâm hầu gia bị điếc, căn bản không nghe thấy hắn đang nói gì.
Lão quỳ xuống trước mặt Lâm Cẩn Chi, nước mắt phóng túng ngang ngược chảy ra: “Bệ hạ, ngài là bệ hạ đúng không? Ta sai rồi, ta không nên âm thầm dạy dỗ Cẩn Chi để nó cố tình tiếp cận ngài!”
Lời này của Lâm hầu gia làm cho Lâm Cẩn Chi giống như bị sấm sét đánh xuống, sững sờ tại chỗ: “Để ta tiếp cận bệ hạ là có ý gì?”
Yến Phong bên cạnh thấy dáng vẻ này của hắn, không nhịn được cười chế nhạo: “Làm bộ làm tịch, quả thực khiến người khác buồn nôn!”
Lâm Cẩn Chi ngước mặt lên liếc cậu ta: “Rốt cuộc là có ý gì? Các ngươi đang giấu ta chuyện gì?”
Yến Phong cảm thấy hôm nay Lâm Cẩn Chi đến đây là diễn trò cho cậu ta xem, tên Lâm Cẩn Chi này chẳng những nham hiểm đê tiện, lại còn rất đáng ghét.
Thấy cậu ta không nói lời nào, Lâm Cẩn Chi lại nghĩ đến Sở Yến ở trong cung, trong lòng càng thêm hoảng loạn.
Giống như có một việc, tất cả mọi người điều biết…… Trừ hắn.
“Bệ hạ…… Vì sao gọi ta là kẻ lừa đảo?”
“Ngươi không phải kẻ lừa đảo thì là cái gì?” Yến Phong nặng nề nói một câu.
Dường như không muốn nghĩ nữa, rốt cuộc Yến Phong cũng không nhịn được nhìn Lâm Cẩn Chi chửi ầm lên, rất có một loại dáng vẻ lão tử không muốn sống nữa.
“Lâm hầu gia đã tự mình thừa nhận rằng lão muốn ngươi là sự tồn tại đặc biệt nhất trong trái tim của bệ hạ! Lão ta muốn đẩy bệ hạ vào tuyệt vọng rồi để ngươi trở thành người ấm áp nhất trong lòng của y! Bằng cách này, bệ hạ sẽ không ra tay với ngươi và Lâm gia!”
Sắc mặt Lâm Cẩn Chi nháy mắt trở nên trắng bệch.
Đối phương không nhìn thấy khác thường, vẫn tiếp tục nói: “Lúc trước bệ hạ bị mang đến cho Lăng Vương, cũng là Lâm hầu gia an bài! Lão ta vốn biết Lăng Vương dùng thuốc Hàn Thực Tán trong thời gian dài, tính tình trở nên tàn bạo, vậy mà vẫn đem bệ hạ chỉ mới được bảy tuổi đến đó!”
Chuyện tiếp theo, không cần cậu ta nói, Lâm Cẩn Chi cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra tiếp đó.
Đáy mắt Lâm Cẩn Chi lộ ra vẻ không tin, bệ hạ là do phụ thân cố tình an bài để đưa đến cho Lăng Vương, hắn làm thư đồng của Lăng Vương nên đương nhiên sẽ thường xuyên gặp được bệ hạ.
Hơn nữa, Lâm hầu gia không ngừng nhiều lần nói với hắn, Thất hoàng tử rất đáng thương, còn dặn hắn nhiều lần đến thăm Thất hoàng tử.
Lâm Cẩn Chi đáy mắt lóe lên vẻ đau đớn, trong cổ họng phát ra tiếng rên trầm thấp, giống như dã thú bị thương vậy.
Cha của hắn vậy mà lại ôm ý nghĩ như thế sao?!
Hiện giờ Lâm Cẩn Chi rốt cuộc cũng hiểu được, vì sao Sở Yến gọi hắn là kẻ lừa đảo.
Y thích mình, cứ như vậy mà thích, ngay cả khi chịu đựng loại chuyện đó, vẫn không thể quên được mà thích hắn.
Hắn bỗng nhiên nhớ đến, lời nói của Sở Yến ngày đó——
“Những tên thái giám đó có thể dùng ngọc thế chạm vào ngươi, tại sao ta lại không thể?”
“Bọn họ đều có thể, nhưng ngươi thì không được.”
Trong họng Lâm Cẩn Chi một cổ tanh ngọt trào ra.
Hắn khó chịu mà ho khan lên, lại có máu tươi từ khóe miệng hắn chảy xuống.
Bọn họ đều có thể, nhưng hắn thì không được.
Đó không phải vì căm hận mà vì y cảm thấy chính mình quá bẩn, nên không muốn hắn động vào người y nữa.
Lâm Cẩn Chi cười khổ một tiếng, nếu như, đổi thành là hắn thì sẽ như thế nào?
Chắc là sẽ hận không thể hủy đi xương cốt người nọ, uống máu người nọ , đem người nọ xé thành tám mảnh, như vậy chắc cũng chưa đủ gở được hận thù trong lòng.
Một câu kẻ lừa đảo, chẳng phải là quá lợi cho hắn rồi sao?
Bệ hạ hẳn là nên trả đũa hắn thật nặng mới phải, làm bất cứ chuyện gì với hắn, đều đúng cả.
“Hôm nay ta trở về phủ là muốn mang Diệp thái y về cung gặp bệ hạ.”
Giọng Lâm Cẩn Chi cực kỳ khàn khàn, đau khổ nhìn về phía Yến Phong.
Chỉ với một cái liếc mắt này, hắn đã rời khỏi nơi này.
Lâm Cẩn Chi mang theo Diệp thái y suốt đêm hồi cung, dọc theo đường đi hung hăng cảnh cáo Diệp thái y: “Khi gặp bệ hạ, đừng nên lắm miệng.”
“Vâng.”
Diệp thái y trải qua một chuyến đi này, đã biết bản thân có bao nhiêu nhỏ bé.
Lâm hầu gia nhiều năm qua huấn luyện tử sĩ cùng thực khách đều bị Lâm Cẩn Chi khống chế nắm trong tay, hắn thật sự quá vô dụng.
Khi Lâm Cẩn Chi vừa mở cửa, hắn đột nhiên nhìn thấy một người mặc quần áo đơn bạc đang đứng đó trong ánh đèn mờ nhạt.
Bóng lưng y mỏng manh đến nỗi giống như một khi chạm vào sẽ vỡ ra vậy.
Ánh đèn mờ nhạt rọi vào khuôn mặt, khiến y đẹp đến không giống như người thật.
Mắt Lâm Cẩn Chi nhìn y cực kỳ tham lam, còn nghĩ rằng Sở Yến sẽ không bao giờ sẽ tỉnh lại.
Hắn đi qua: “Bệ hạ, ta dẫn Diệp thái y tới gặp ngươi.”
Thời điểm Sở Yến nhìn thấy Diệp thái y, trên mặt không có chút vui hay buồn, cũng không có một chút cảm xúc gì.
Y không có bất cứ phản ứng nào cả, làm đáy lòng Lâm Cẩn Chi càng hoảng sợ.
Thẳng đến khi hắn nghe thấy Sở Yến nói: “Lần này ngươi lại giở trò gì?”
Lâm Cẩn Chi mở to mắt, đứng im tại chỗ, không nói nên lời.
Sở Yến đã bị tổn thương rất nhiều …… Đã không còn tin tưởng hắn nữa, dù cho chỉ có chút ấm áp nhỏ nhặt, y cũng sẽ hoài nghi, không dám tới gần, e sợ bản thân lại bị thương.
Lâm Cẩn Chi cúi đầu xuống, dùng hết sức lực của mình nói: “Sẽ rất phiền phức nếu ngươi chết, trên dưới triều đình đều sẽ dao động. Nếu không, ai lại quan tâm sống chết của ngươi?”
Bộ dạng đề phòng của Sở Yến vừa rồi mới hòa hoãn xuống, như thể khi ở trong loại đau đớn như vậy, y mới có thể cảm giác an tâm.
Y sợ hãi bản thân sẽ không kiềm chế được mà lại mềm lòng với Lâm Cẩn Chi.
“Cao Hoa còn chưa có chết, nhưng mà nếu ngươi không cho Diệp thái y chẩn trị, ta sẽ không cam đoan ông ta có thể còn sống hay không.”
“Cao Hoa…… chưa chết?”
Đáy mắt Sở Yến sáng lên từng chút một, cuối cùng Sở Yến cực lực nở nụ cười, y duỗi cổ tay ra với Diệp thái y, “Giúp ta trị đi.”
Diệp thái y cúi đầu, đặt tay mình.
Ở bên trong một mảnh yên tĩnh, Sở Yến rũ đôi mắt xuống, đáy mắt y mập mờ tính toán.
Chuyện của Thái Tử là do nguyên chủ tự mình báo thù.
Mà thù kế tiếp, sẽ giao cho y đến báo.