Phó Nhứ khẽ lắc đầu, đưa tay ra hiệu mời tự nhiên, ý là ngài tự lên đi.
Tổng giám trừng mắt với cô một cái.
Phó Nhứ thè lưỡi.
Không biết Thẩm Đông Tự nói gì đó, chẳng mấy chốc, đám đông vây quanh anh ta lại tản ra.
Hoắc Thành Dư từ từ cất bước đi tới trước mặt Phó Nhứ, hôm nay hắn vận bộ Âu phục màu đen ôm sát thân, rất phù hợp với thần thái lạnh lùng này.
Tầm mắt hắn dạo quanh người cô một vòng, cong khóe miệng cười hỏi: "Cô cắt tóc rồi?"
Phó Nhứ lắc đầu: "Làm xoăn, nhìn trông có vẻ ngắn hơn trước."
Hoắc Thành Dư nhìn chằm chằm vành tai cô, ý như ám chỉ điều gì: "Hình chưa tôi chưa từng hỏi cô câu này, gần đây cô ổn chứ?"
Phó Nhứ cảm thấy chuyện này thật buồn cười: "Anh Hoắc định ôn lại chuyện cũ với tôi ở ngay đây sao?"
Hoắc Thành Dư có thể nghe ra sự châm chọc trong giọng điệu của cô. Hắn thọc tay vào túi áo lấy thuốc theo thói quen, lại nhận ra ở đây không thích hợp, đành phẫn nộ buông tay: "Chuyện lần trước cô nói..."
Phó Nhứ cắt đứt lời hắn: "Không có gì, tôi có thể hiểu nỗi băn khoăn của anh, anh không cần để tâm đâu."
Cô hồi tưởng lại câu "con nhóc" đêm đó, lại chợt nhật ra lòng cũng chẳng có cảm thụ đặc biệt nào. Chỉ có điều, bụng dưới đột nhiên co rút đau đớn, nơi riêng tư truyền đến cảm giác dính nhớp quen thuộc, tám chín phần mười là lại đến tháng rồi, điều này khiến cô hơi lo lắng.
Trước mặt mọi người mà để xảy ra sự cố thì không phải chuyện đùa đâu.
Cô hạ giọng nói khẽ một câu "xin lỗi" rồi quay đầu đi về phía toilet.
Nhưng vừa quay lưng, cổ tay lại bị một bàn tay ghì chặt, Hoắc Thành Dư lộ vẻ không vui: "Phó Nhứ..."
"Buông ra."
"... Cô vô duyên vô cớ cáu kỉnh cái gì, trò chuyện đôi câu với tôi cũng không được à?"
Nãy giờ Thẩm Đông Tự vẫn rất hào hứng quan sát cảnh hai người kia giằng co với nhau, lúc này mới thong dong đi tới.
Anh ta tách hai người ra, cúi đầu kề sát tai Phó Nhứ, nói: "Người đàn ông này đang quấy rầy cô sao?"
Hoắc Thành Dư nhíu mày: "Quấy rầy?"
Trông hắn giống loại lưu manh quấy rầy phụ nữ trước công chúng sao?
Thẩm Đông Tự không để ý đến hắn: "Tôi đang hỏi cô đấy.”
Phó Nhứ thoáng liếc nhìn Hoắc Thành Dư, thấy sắc mặt hắn đã trở nên khó coi vô cùng, trông thật tức cười, bèn giải thích: "Anh ta là bạn tôi, không phải quấy rầy tôi."
"Bạn?" Thẩm Đông Tự hồ nghi, "Tôi thấy anh ta có cử chỉ xúc phạm đến cô."