Có lẽ thái độ qua loa lấy lệ của hắn đã khiến cô nhận ra sự khinh khi này, giọng cô chậm rãi trầm xuống.
Sau đó, không ai nói nữa.
Hắn nghịch nghịch cây gậy trêu mèo trong tay, không có ý phá vỡ bầu không khí lúng túng này.
Lãng Lãng làm ra tư thế phục kích, đôi mắt tròn xoa nhìn chòng chọc vào hắn, cái mông ngoáy bên nọ đảo bên kia, sau đó nhào tới, gặm ngón chân hắn.
Hắn nở nụ cười, mắng: "Nhẹ thôi, con nhóc này."
Đầu bên kia im lặng, sau đó Phó Nhứ nhẹ nhàng nói: "Xem ra hiện anh không tiện lắm, tôi cúp máy trước, tạm biệt."
Đặt điện thoại xuống, Hoắc Thành Dư lại thong thả trêu mèo một chốc, mới nhớ tới khi nãy Phó Nhứ nói gì trong điện thoại.
Bệnh tim của cha cô ngày càng nghiêm trọng, bác sĩ kiến nghị mau chóng làm phẫu thuật đi, nhưng ông cố chấp không chịu đồng ý, cô muốn hắn đi khuyên nhủ ông một tiếng.
Mối quan hệ trong gia đình Phó Nhứ rất phức tạp và căng thẳng, bố cô ghét đứa con gái này vô cùng, nhưng lại đặc biệt coi trọng người ngoài là Hoắc Thành Dư, còn giúp đỡ hắn nhiều lần.
Thực ra cũng không phải là không được.
Chỉ là hắn không thể dễ dàng thuận theo ý cô, để cho cô tưởng rằng mình và cô còn có khả năng quay lại thì không hay lắm.
Hoắc Thành Dư cố ý bỏ qua cô hai ngày mới đi thăm cha mẹ cô. Hai ông bà đều đã về hưu, hiện đang sống tại một khu biệt thự vườn trong con hẻm cũ của thành phố.
Ông Phó đang ngồi trên chiếc ghế đặt dưới giàn tử đằng, cùng trò chuyện với hắn. Bà Phó thì bận rộn cơm nước trong phòng bếp, hai người thoạt nhìn rất vui vẻ.
Ông Phó thong thả nhả ra một hơi khói thuốc dài, vẻ như lơ đãng nói một câu: "Hai đứa cũng đã ở bên nhau nhiều năm, có dự định kết hôn không?"
Hoắc Thành Dư cúi đầu bình tĩnh uống trà.
Lo lắng cho bệnh tình của ông Phó, Phó Nhứ chưa nói cho ông hay chuyện hai người đã chia tay, điều này có thể thông cảm được.
"Bởi vì ở bên nhau cũng đã đủ lâu nên cháu với Nhứ Nhứ mới càng phải thận trọng trong việc hôn nhân."
Ông Phó vốn là người tinh tế nhanh nhạy, lập tức nghe ra ngay ý bóng gió xa xôi của Hoắc Thành Dư. Ông nhấp môi, "ừm" một tiếng, lát sau lại bắt đầu hút thuốc.
Hoắc Thành Dư chú ý thấy bàn tay ông cầm điếu thuốc có hơi run nhẹ.
Trước khi đi, hắn đưa danh thϊếp của bác sĩ và một xấp tài liệu cho bà Phó, nói: "Giáo sư Hạ Lập Danh là chuyên gia hàng đầu của khoa ngoại tim mạch ở Mỹ, đã thành công khám và chữa trị cho nhiều ca bệnh nguy hiểm ở mức độ cao, gần đây ông ấy đang ở thành phố A để giao lưu học thuật. Cháu đã hẹn trước thời gian phẫu thuật với ông ấy, mong bác hãy cân nhắc kĩ càng."
Ông Phó liếc nhìn danh thϊếp, khoát tay ý bảo bà Phó hãy tiễn hắn.