Trong ngôi nhà lớn , Nhật Dương ngồi trên ghế sofa , tay lật tài liệu , bên cạnh Linh Đan vẫn đang nói về kế hoạch sắp tới .
- Anh hai , rút cuộc là kẻ nào đã ra tay gϊếŧ gã công tủe người Pháp đó chứ ?
- Có kẻ còn ra tay trước cả anh , thú vị rồi đấy …
Thiên Anh nói , trên tay vẫn cầm ly rượu vang đỏ . Linh Đan liếc nhìn người anh ba
- Mày liếc gì chứ , mày đã chuẩn bị quà đi tạ lỗi với Cô Thư chưa kìa .
- Suỵt …
Nhật Dương ra dấu im lặng , cả căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng . Nhật An ngồi trên khung cửa sổ nãy giờ mới lên tiếng .
- Anh hai tiếp theo chúng ta làm gì ?
- Tất cả đều như kế hoạch , kế hoạch không thay đổi gì cả . Em cứ làm như những gì anh dặn là được , anh sẽ sắp xếp .
Nhật Dương liếc nhìn hộp quà nhỏ trong góc , lại nhìn tới Linh Đan
- Em có lỗi thì mai hẵng xin lỗi , hôm nay còn có việc quan trọng hơn
_________
Nhật Dương lái xe thi thoảng vẫn nhìn trộm Huyền Anh qua gương , cô ấy lúc nào cũng chỉ có một biểu cảm là chính , lúc đầu cứ nghĩ là khó ở lắm cơ mà chỉ cần trêu chọc một tí là mặt đỏ ngay được .
- Anh nhìn gì vậy ?
Huyền Anh nhẹ giọng hỏi , kể cả giọng nói của cô ấy cũng không nghe ra được cảm xúc gì .
- Tôi nhìn đường để lái xe này .
- Tôi không phải đường , tập trung lái xe đi …
Nhật Dương cứng họng không nói được gì nữa rồi .
- Nếu sau này tôi thương cô , tôi tỏ tình cô đồng ý được chứ
- Anh thương tôi ấy hả ?
- Nếu sau này cơ mà , không phải bây giờ …
Huyền Anh nhổm người dậy , cô chạm nhẹ vào má người lái xe đằng trước , rồi nhéo người ta một cái đau điếng
- Tôi sợ cậu hai đến lúc đó đã năm thê bảy thϊếp rồi …
- Nếu mà tôi thương cô thì tôi chỉ thương mỗi cô thôi chứ sao mà năm thê bảy thϊếp được .
Huyền Anh nghe xong câu đó lại nghĩ tới người cha đã bỏ đi để lại hai đứa trẻ bơ vơ . Trong thời gian đó thực sự khó khăn , nếu không gặp người đó có lẽ cô đã chết rồi .
- Cô đói không ?
Nhật Dương dừng xe quay xuống nhìn người con gái với đôi mắt buồn , đẹp đến thương .
- Anh đói sao ? Tôi không đói …
- Không , chỉ là …
- Haha - Huyền Anh bụm miệng cười - Thật sự anh bối rối trông rất …
- Cô có cái gì đó quen thuộc lắm , chỉ là tôi không nhớ rõ
Nhật Dương xuống xe cô mua mấy cái bánh tiêu , Nhật Dương nhìn vào mảnh giấy nhỏ bị ném xuống trước mũi giày mình.
- Cô ăn đi …
- Tôi không có đói mà
- Đường còn dài lắm , đâu thể ăn trên xe được
Cặp vợ chồng trẻ ngồi trên những bậc đá , nhìn ánh mắt trời đã lên cao , nhường như dưới ánh mặt trời đôi mắt kia càng đẹp hơn. Nhật Dương đưa tay ra lau vụn bánh dính cho Huyền Anh
- Cô ăn như trẻ con vậy , ăn thì chậm mà còn để dính
-Hừ , anh khác tôi sao , anh cũng dính đó thôi
- Ha…
Ba người trốn trong chiếc xe bên cạnh không khỏi cảm khái , đúng là vợ chồng hạnh phúc . Lune cầm ống nhòm muốn nhìn thêm chút nữa , Minh Anh đã vội giật lấy
- Đừng quên nhiệm vụ của cô khi tới đây thanh tra
- Tôi vẫn nhớ mà
- Vậy lái xe đi
Quay lại 30 phút trước , Lune 8 giờ sáng đã thức dậy , do khác múi giờ với Pháp chứ không phải là cô lười đâu . Nhưng lúc thay xong quần áo muốn tới cơ quan làm việc , vừa mở cửa ra thì ú oà. Minh Anh ngồi ở bên ngoài chờ , tên quản gia thì chĩa súng vào đầu cô .
- Hể , mấy người định làm gì ?
- Xin chào cô Bran , chúng tôi cần cô giúp một việc
Thế là họ lôi cả người cô lên xe , bắt cô lái xe tới nhà xác để lấy thi thể của Bijou . Chiếc xe lăn được gấp gọn đằng sau cốp , trong cô ta không có xe lăn trong giống một cô gái bình thường nhưng lại không có sức sống của tuổi xuân .
_____________
Lune chở họ tới nhà xác , sau một hồi nói chuyện với bảo vệ thì người ta nhất quyết không cho lấy , cho tới khi Minh Anh tới và đưa cho ông ta một cọc tiền .
- Cô định làm gì với xác của tên đó …
- Đó không phải việc của cô
Chúng tôi đi theo gã bảo vệ tới một hành lang dài , có gì đó sai sai , không đúng lắm . Trên tay gã là thứ gì đó loé sáng . Thứ gì đó như súng …
Lune chạy như bay tới chỗ Minh Anh kéo cô ấy ra , vừa hay viên đạn cũng sượt qua vai của cô , tên bảo vệ vội bỏ chạy , lão quản gia được lệnh chủ cũng vội đuổi theo .
- Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy không đúng lắm …
- Cô không sao chứ
- May mà cô không sao ..
Lune nhăn mặt cố nở nụ cười trấn an , cô cõng Minh Anh trở lại xe .
- Chắc từ nhỏ tới giờ cô chưa bị thương lần nào nên mới nhìn vết thương của tôi đầy khϊếp sợ như thế
- Máu đang chảy kìa đừng nói nữa
- Trên xe có hộp cứu thương chứ …
- Có
Nhìn Lune đang cố gắng từng chút một lau vết máu , cô ấy bị như vậy cũng tại bảo vệ cô
- Xin lỗi , vì tôi mà cô bị như vậy
- …
- Từ nhỏ mọi người đã nói là tôi mang tới xui xẻo , lúc nào cũng khiến người khác bị thương
- Cô đúng là xui xẻo thật đó , nhưng mà … cô rất quan trọng đấy , đừng tự hạ thấp mình như thế , trên đời có hàng ta người tên Minh Anh nhưng mỗi người đều là duy nhất không phải sao .