Như cầm tờ xét nghiệm trên tay. Nét chữ ông bác sĩ già nghệch ngoạc nhưng Như vẫn còn đọc được “Có dấu hiệu của những tế bào dị thường, nghi có thể bị u ác tính ở đỉnh não. Bệnh nhân cần nhập viện gấp. Triệu trứng bất thường”. Như không rõ cảm xúc của mình, chỉ thấy nước mắt dàn dụa cứ tự nhiên chảy xuống. Tim thấy điếng đi một lúc lâu và cảm giác nghẹt thở.
“Mình sắp chết ư?” Như loanh quanh với câu hỏi ấy cứ lảng vảng trong đầu.
“Dù sao cũng phải về nhà đã, rồi tính tiếp”
Như bắt taxi đi về. Vô định. Như rất đau đầu, không muốn nghĩ, không muốn biết đến bất kì điều gì nữa.
Như lê lết đi lên tầng 4. Chung cư cao ngất, đứng ở dưới nhìn lên, Như còn không nhìn rõ được. Mọi thứ nhòe nhoẹt hết không còn rõ ràng bất cứ điều gì nữa. Như mở cửa, leo lên giường. Cứ thế nằm khóc cho đến khi mệt thϊếp đi lúc nào không biết nữa.
Tỉnh dậy đã là 11h đêm. Như thấy mình như vừa trải qua một cơn mê. Như rất muốn tỉnh dậy thoát khỏi cơn mê ấy. ước gì mọi thứ đang xảy ra quá đỗi nhanh chóng với Như chỉ là một giấc mơ. Như đã từng trải qua nhiều việc phải đối mặt một mình, nhưng sao việc nhận được tờ giấy xét nghiệm này vẫn là điều quá khó khăn. Một mình, đó là cái cảm giác đã quá quen thuộc với Như, cô bao giờ cũng lủi thủi một mình, đi đi về về trong căn nhà này, chẳng bao giờ thấy bóng dáng bạn bè hay người thân đến. Mấy người hàng xóm bên cạnh nhìn Như với đôi mắt khó hiểu, họ tự gán cho Như rằng cô là người sống khép kín.
Như làm việc ột công ty nước ngoài, công việc của cô gắn liền với những dự án. Cô là một người giỏi chuyên môn nhưng ngoài công việc cô không cho phép ai đến gần mình. Có rất nhiều người biết cô nhưng họ chỉ biết đến cô là một giám đốc dự án tài năng còn lại ngoài ra tất cả muốn hỏi về Như chỉ là những cái lắc đầu khó hiểu. Cô thường tránh những câu hỏi về gia đình hay sự riêng tư và dần dần đồng nghiệp cũng coi đó là sự riêng tư mà cô không muốn ai biết đến. Như hòa nhã với tất cả mọi người nhưng lại có sự xa cách, hay đúng hơn là một sự che chắn rất khéo léo về bản thân. Như có bạn bè, Như có đồng nghiệp nhưng tất cả mọi thứ chỉ dừng lại ở một mối quan hệ xã giao, không hơn.
Như đã sống một mình như thế. Cô tự nhận mình đơn độc. Gia đình, cô không muốn nhắc đến hay nhớ đến 1 chút dù chỉ là nhỏ nhặt. Bố mẹ Như không sống cùng nhau dù Như biết họ vẫn còn rất yêu nhau. Mẹ Như bỏ đi vào một chiều Đông ảm đạm, chiếc xe khuất dần rồi biết mất. Như lúc ấy nghĩ được gì, chỉ thấy nước mắt lăn dài trên má, mọi thứ về một gia đình hạnh phúc vỡ vụn. Mọi thứ đổ ập xuống trong một buổi chiều mùa Đông như thế, trái tim Như chai sạn và lạnh lẽo. Như cứ thế lớn lên, thiếu vắng một mảng kí ức về gia đình. Như cố vươn mình tồn tại, cố vươn mình mạnh mẽ, nhưng đôi lúc chính sự mạnh mẽ ấy cô lại làm đau đớn chính bản thân mình.
Nằm giữa căn phòng của mình. Như trừng mắt nhìn chiếc đồng hồ đã chỉ quá nửa đêm.
Như lại khóc, nhưng nước mắt dường như cũng cạn bởi Như đã khóc quá nhiêu rồi, hai mí mắt đã sưng húp lại. Cô cảm thấy đầu óc rất choáng váng, những cơn đau lại kéo đến một cách âm ỉ. Như bật dậy, lôi từ trong túi ra vốc thuốc giảm đau. Tay run run cô với lấy cốc nước đang đặt trên bàn và uống cạn cùng số thuốc kia.
Cô nằm xuống giường và rồi lại thϊếp đi lúc nào không biết. Miên man là những kí ức xưa cũ ùa về, Như khóc. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang chạy trốn,. Cô rất sợ hãi, cô cứ khóc, cứ kêu gào nhưng tất cả chỉ là một sự im lặng đến chết người, không có bất cứ một ai đến đưa tay cứu lấy cô.
Sáng, Như tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Hậu quả của một đêm chập chờn với những giấc mơ và sự sợ hãi. Cô xuống giường, tờ giấy xét nghiệm rơi xuống nền nhà. Như nhặt lên, đọc lại một lần nữa là gấp lại, kéo ngăn bàn ra và cất vào.
Cô ngồi thờ người ra một lúc, cất tiếng thở dài, sau đó đứng dậy. Thay quần áo và đến công ty cho kịp giờ.
Vẫn giữ khuôn mặt bình thản và tác phong như bình thường. Cô lên gặp sếp.
- Chị ạ, em đến để trình bày một việc.
- Ok, em cứ nói đi.
- Em muốn xin nghỉ phép, có lẽ em muốn đi du lịch vài nơi.
- Ồ, đi du lịch vào những ngày tháng 3 thế này à? Nhưng không sao, dù gì em cũng khá vất vả ấy dự án rồi. Chị cũng muốn em có thời gian cho riêng mình, em đã vất vả hao tâm khổ tứ vì công ty nhiều. Kì nghỉ thật ra đáng lẽ là vào hè nhưng chị sẽ cho em nghỉ ngơi từ bây giờ.
- Vâng, cám ơn chị.
- Không có gì, chị sẽ tìm nhân sự thay thế em một thời gian. Thế định đi đâu chưa?
- Dạ, cũng một vài nơi chị ạ.
Như về phòng của mình, trợ lí của cô Tuấn hôm nay đến sớm đã xắp sếp công việc ột tuần mới đưa cho cô. Như xem qua rồi bảo.
- Chị sẽ đi vắng một thời gian, chị xin sếp rồi. Em chỉ cần chỉnh lại chỗ này….chỗ này… là ok. Sau đó sẽ có người thay chị tiếp quản công việc trong thời gian chị nghỉ.
- Kìa chị, sao chị không nói gì, đột ngột thế.
- Thì chị cũng phải có thời gian chăm sóc ình chứ !
- Chị làm em đột ngột quá !
Như cười, rồi đi ra khỏi phòng xuống chào mấy anh chị ở phòng Marketing, mấy anh chị này rất quí Như, thỉnh thoảng vẫn thường tếu táo “này Như, nếu chị thiếu PG chạy chương trình thì có thể mượn cô giám đốc phát triển dự án (tức là Như) xuống làm được không nhỉ”.Mỗi lần như thế Như lại đùa lại “với điều kiện lương gấp đôi thì em ok hết, mà cũng có dịp cho em thẩm định về mấy chương trình thực tế của anh chị”
- ơ thế cô đi luôn hôm nay à, hôm qua còn toe toét chả có ý kiến gì, hôm nay đã bảo nghỉ đi du lịch rồi. Con bé này, hay là… Chị Hồng béo cong cớn, lấy tay dí vào trán Như.
- Hay là hay là cái gì, chắc qua 1 đêm cái Như nó có ai bắt mất hồn rồi. Anh Thuận Trưởng phòng mở cửa bước vào “tôi vừa nghe sếp tổng nói mà choáng hết cả váng”
- Thế cô đi có lâu không, định đi đâu? Quà cáp cho chúng tôi thế nào chứ nhỉ. Chị Trà cũng chen ngang.
Như cười, lấy tay đưa những lọn tóc trở lại ngay ngắn
- Em cũng muốn đi xa một thời gian, các anh chị ở lại công tác tốt nhé.
Như nói, bình thản, không một ai nhận ra sự khác biệt dù là nhỏ nhặt trên khuôn mặt cô. Rồi để không nán lại lâu hơn, Như xin phép vì còn có một số việc giải quyết nốt. Không ai nghi ngờ ở quyết định đột ngột này, ai cũng bảo Như nên có thời gian nghỉ ngơi vì họ thấy tâm huyết cô đổ dồn vào công việc vất vả như thế nào.
Cũng không có gì nhiều cho sự dời đi này của Như, chỉ có vài lời chào tạm biệt mấy anh chị đồng nghiệp. Một số giấy tờ cần phải giải quyết, một số việc cần bàn giao cho trợ lí và vài lịch cần chuyển đổi. Như làm xong mọi chuyện nhẹ nhàng. Tan sở, cô dắt xe về, nhìn lại tòa nhà cao vυ't nơi cô đã gắn bó nơi này từ những ngày đầu chỉ là một con bé mới ra trường, cô thấy có gì đó chua xót. Mà cảm giác khá lạ lùng, nó giống như cô sẽ chẳng còn được đến đây nữa. Như đứng lặng nhìn, rồi nổ máy.
Chiếc Vespa cổ chạy phành phạch trên phố, nhiều người đi đường ngước nhìn Như. Điều này đã quá đỗi quen thuộc. Như chưa bao giờ tự nhận mình xinh đẹp, nhưng rất nhiều người đã nói như thế, rằng cô có khuôn mặt thu hút mọi ánh nhìn. Nước da trắng ngần, mái tóc dài đen láy, đôi mắt to tròn và đẹp, cùng với dáng dấp cao ráo mảnh khảnh. Tóc Như bay bay trong gió, cô chạy xe vô định, không biết mình sẽ đi về nơi nào nữa. Không biết rằng ngày mai, ngày kia cô sẽ ra sao? Như trút một tiếng thở dài.
Cô chạy xe về chung cư. Cuối tuần, đám trẻ con ở khu chung cư này rít rít vui mừng vì chúng được nghỉ học và ngày mai sẽ được bố mẹ cho đi chơi. Những đứa trẻ tầm 4, 5 tuổi chơi đùa ở đại sảnh 1. Như gửi xe rồi bước vào, đợi thang máy. Nhìn lũ trẻ con vô tư đùa nghịch, cô nhớ đến mìn, đã có một thời cô là những đứa trẻ vô tư hồn nhiên như thế. Cứ cuối tuần thơ thẩn chơi và đợi bố mẹ đi làm về và dẫn đi chơi. Hồi nhỏ, cô đã từng ước ao rằng nhanh trở thành người lớn, để làm bao việc lớn lao, nhưng rồi, khi đang đứng giữa hình hài của một người lớn, Như chỉ mong mình bé lại với những dại khờ, với những hồn nhiên, với những suy nghĩ thật hồn nhiên của tuổi thơ để không phải đau đớn để không phải lo lắng cho ngày mai cô sẽ sống thế nào?
Như về phòng, nằm bẹp trên giường, quần áo chẳng kịp thay bởi cô quá mệt. Cơn đau lại kéo đến, đau buốt từ đỉnh đầu lan ra cả đầu. Cô rất mệt, lại thêm triệu trứng hơi sốt nhẹ. Cô lại vùng dậy, vớ lấy nắm thuốc….
Như đau đầu đã gần 6 tháng rồi, ban đầu Như cho rằng đây chỉ là những triệu trứng nhỏ nhặt hậu quả của việc thức thâu đêm sau bao ngày lao tâm khổ tứ với công việc. Nhưng rồi nhưng cơn đau mạnh dần, kéo theo là các triệu chứng chóng mặt, hoa mắt, buồn nôn mà cô không thể kiểm soát nổi…
Đã rất nhiều lần cô định đến bệnh viện kiểm tra, nhưng rồi bận bịu, và rồi những dấu hiệu ấy biến mất rất nhanh nhưng rồi lại xuất hiện triền miên và nhiều hơn. Cuối cùng, khi cầm tờ xét nghiệm trên tay, ánh mắt của vị bác sĩ già nhìn cô lo ngại. Cô mới thấy rùng mình bởi những gì mà cô sẽ phải đối mặt.
- Cô nên nhập viện sớm nhất có thể, tôi rất lo ngại với tình trạng hiện nay của cô. Chúng tôi cần thời gian theo dõi và thêm một số đợt kiểm tra nữa. Cô và gia đình nên chuẩn bị tinh thần. Tôi nhắc lại là chuyện này không coi thường được đâu.
Như đã đón nhận chuyện này khá nhanh chóng. Cô đã khóc hết nước mắt vì sợ hãi. Tất cả những gì bây giờ là cô phải đủ can đảm và sức lực để chống chọi lại bệnh tật. Dẫu sao, Như cũng chỉ có một mình.
Như sắp xếp quần áo, chuẩn bị giấy tờ, tiền bạc và những thứ cần thiết để cho những chuỗi ngày nằm viện dài.
Cô nhìn lên lịch. Chủ nhật tuần sau là đám cưới của Hiếu.
…….
…….
Một đêm Đông lạnh giá, Như co ro trong chiếc áo váy mỏng tang. Đường phố vắng hoe hoắt. Cô bước những bước loạng choạng, và rồi sau đó ngã dụi xuống bên lề đường. Cô nôn thốc tháo bởi không biết đã nốc bao nhiêu rượu trong bar nữa, tưởng như tất cả ruột gan cô cũng theo đó mà đi ngoài vậy. Như nhìn đồng hồ, 3h sáng rồi. Nếu không về nhà chắc cô sẽ chết ở ngoài đường này vì bị cảm lạnh mất, dù vẫn ý thức được điều đó nhưng men rượu trong người khiến cô không còn ý thức được rõ ràng được từng hành động nữa. Có tiếng còi ô tô, có ánh sáng loang loáng. Và Như không còn nhớ gì nữa….
Như tỉnh dậy vào sáng hôm sau trong một căn phòng xa lạ. Nội thất và bài trí trong căn phòng có vẻ như cho đàn ông ở. Cô nhìn xung quanh thấy gọn gàng và sạch sẽ, cô lại nằm xuống, lấy tay bóp lấy hai thái dương. Đầu Như đã quá đau do tác dụng của rượu, một loại rượu mới nhập ở bar mà hôm qua cô đã không ngại ngần uống thử. Cô chợt thấy chân mình đau, nhìn xuống, một vết xước dài đã được băng bó lại cẩn thận, và khi để ý hơn nữa, Như cũng thấy tay trái của mình bầm tím nhưng có vẻ như đã được ai đó bôi thuốc.
Như định bước xuống giường, nhưng toàn thân đau ê ẩm và cả đầu vẫn còn bị choáng.
“Cô tỉnh thì ăn cháo tôi nấu trên bàn và uống cả thuốc nữa nhé. Cứ nghỉ ngơi, đi làm về tôi sẽ đưa cô về”
Nét chứ cứng còng được ghi lại trong một tờ giấy để trên bàn cạnh một nồi cháo, một ít thuốc và một cốc nước lọc.
Như mở nồi cháo ra, mùi thơm hấp dẫn. Bụng đói cồn cào từ tối qua vì cô chỉ đổ vào ruột toàn rượu là rượu. Như ăn hết gần một bát tô to và uống hết số thuốc cùng cốc ước.
Cô đi ngó nghiêng quanh căn phòng, thấy trên kệ sách là những khung ảnh có vẻ như đó là chủ nhân của ngôi nhà này.
“Anh ta cũng khá bảnh trai đấy chứ, kiểu rất trí thức”. Như cười, cầm tấm hình lên rồi lại đặt xuống, đó là tấm hình của một thanh niên trong lễ tốt nghiệp. Như đoán anh ta đã từng học ở Oxford, một tấm bằng khen và một loạt giấy chứng nhận nói lên điều ấy.
Cô nhìn đồng hồ. 10 sáng. Như viết lại mấy chữ rồi gập đống chăn lại, dọn dẹp số bông băng sau đó đóng cửa ra về.
“Tôi sẽ đến để cảm ơn sau anh nhé người tốt bụng”
Hai ngày sau.
Như ra khỏi phòng thi với tâm trạng phấn khích. Thế là đã kết thúc môn thi cuối cùng. Kết quả không tồi lắm, Như cười, thật tình việc học đối với Như không phải là quá khó khăn, vấn đề là ở chỗ cô có dành thời gian để ý hay không mà thôi. Như được nhận xét là khá thông minh, nhưng đôi khi vô nguyên tắc và theo cảm hứng. giống như việc học hành thi cử của cô vậy.
Trong khi đám sinh viên ở lớp cày mặt ra học ngày đêm trong khi cô vẫn đang vui vẻ đi nhảy ở bar, còn sau khi đám sinh viên ấy đã học hành khá ổn và chỉ cần đợi để đi thi thôi thì cô lại lao đầu vào học không thương tiếc. Sau hai hôm ngày đêm rèn bút, cô ra khỏi phòng thi với kết quả ưng í.Thở phào, cuối cùng cô cũng rảnh rang để đến nói lời cảm ơn người đã giúp đỡ mình.
Như đến căn nhà hôm trước.
“Kính cong !”
Như bấm chuông cửa. Cô đến vào lúc 6h tối, đoán là anh ta đã đi làm về. và Như mang theo vài thứ hoa quả như để cảm ơn.
- Chào, có thể anh không nhớ tôi, nhưng tôi là cô gái anh đã đem về nhà hôm trước…
- ồ, chào…mời..mời vào. Tôi không nhận ra vì hôm nay trông cô khác quá !
Anh ta không khác trong tấm hình là mấy. Dáng người khá cao, da trắng và khuôn mặt đẹp hiền từ. Như bước vào tự nhiên như là một người bạn thân quen vậy.
- Anh vừa đi làm về à?
- Vâng.
- Vậy mà đã ngồi làm việc rồi ư ?
- Tôi là một kĩ sư công nghệ thông tin, công việc cũng khá bận dạo này đang có vài dự án phải hoàn thành nên…
- Vậy anh cứ làm việc đi, đừng ngại…mà anh chưa ăn gì đúng không ? tôi sẽ nấu món gì đó cho anh nhé trong lúc anh đang làm việc ?
- Ok, ý hay đấy…
- Tủ lạnh có gì để ăn chứ ?
- Cô có thể tìm thấy trong ấy. Mà khoan đã, tôi…… chưa biết tên cô ?
- À, tôi quên béng mất, uhm, việc tôi đến đây hôm nay là để cảm ơn anh vì đã chăm sóc tôi khi tôi bị đâm xe và còn băng vết thương cho tôi nữa. còn gì nhỉ, à, cảm ơn vì nồi cháo rất ngon….và….và…anh tên gì nhỉ. Xin lỗi, nhưng không hiểu sao tôi cứ có cảm giác rất thân quen với anh nên hơi đường đột…
- Không sao, tôi cũng thích những cô gái dạn dĩ như cô. Tôi tên Hiếu, còn cô ?
- Tôi là Như, đáng lẽ ra tôi đã đến từ hai hôm trước, nhưng tôi có kì thi vậy nên sau 2 hôm tôi mới đến chào hỏi anh tử tế được.
- ồ, vậy mà tôi còn nghĩ sợ cô đã quên…
- Như vậy là anh cũng có ý đợi tôi đến hả ?
- Tất nhiên, một cô gái xinh đẹp nói với một gã rằng cô ấy sẽ đến, tất nhiên dù thế nào thì gã ấy cũng nên tin đó là sự thật
- Ý chính của anh là muốn khen tôi xinh đúng không ?
- Có thể, theo ý hiểu của cô. Mà cô đang là sinh viên à ?
- Sinh viên năm thứ 2. Tôi học về quản trị kinh doanh.
- Tôi đoán sau này cô sẽ làm được những thứ ra trò đấy.
- Có thể, theo những gì anh nghĩ.
Như và cả Hiếu cùng cười. Như nhận ra sự lúng túng của Hiếu nhưng cô đã quen với biểu hiện của đa số đàn ông lần đầu tiên đứng trước cô như vậy. Hiếu là một người con trai hiền lành, cuộc sống của Hiếu xung quanh là công việc, gia đình và một số ít mối quan hệ. Cô biết cuộc sống êm đềm phẳng lặng của Hiếu, cuộc sống ấy hoàn toàn khác xa cuộc sống của cô, những mảng màu sáng tối, những giọt nước mắt và cả những đau đớn găm vào trái tim bé bỏng của cô.
Họ đã gặp nhau lần đầu tiên như thế.. !
Sau này, Như đến đó thường xuyên hơn, để nấu nướng hay dọn dẹp đợi Hiếu về cùng ăn. Như kể cho Hiếu nghe tất cả về cuộc đời mình. Hiếu xuất hiện làm cho cuộc sống của Như không còn một mình nữa. Cô đến thường xuyên, nấu nướng, dọn dẹp, hay đơn giản chỉ là ngồi đọc sách và nhìn Hiếu quay lưng bên bàn máy tính làm việc. Cũng từ căn nhà này, cô nhận lời tỏ tình của Hiếu. Cũng từ giờ phút ấy, cô hạnh phúc vì biết rằng cô không còn đơn độc nữa. Cô đã có một người để yêu thương, để chờ đợi và để cho cô không còn đến những nơi không thuộc về cô nữa. Cô bắt đầu mơ ước về một cuộc sống êm đềm, cô ước ao được bước vào thế giới của Hiếu, để cô có một gia đình, có một mái ấm để đi về…
- Tại sao anh lại yêu em ?
- Vì chúng ta rất khác nhau…
- Khác nhau ?
- Đúng vậy, anh tìm thấy một điều mới mẻ và lạ lẫm ở em, một cô gái không phải giống những người anh đã từng gặp. Nếu như người ta vẫn nói thì có thể đó là một sự bù trừ tính cách cho nhau, em rất mạnh mẽ, chỉ cần thích gì làm em sẽ làm điều ấy, em chẳng cần quan tâm đến bất cứ điều gì, bất cứ ai nói gì. Còn anh, anh sống với những qui tắc, với những điều đôi khi nghĩ nhưng anh chẳng có đủ can đảm để làm…em biết đấy, có lẽ như đám bạn anh nói, anh chỉ giống như mọt sách.
- Chàng mọt sách khờ của em…
« Phải rồi, đúng là chúng ta rất khác nhau. Đấy cũng là lí do để chúng ta không có bất cứ cơ hội nào để bước chung một con đường »
Như nghe như tiếng nói cười và hình ảnh hai người còn bên nhau hạnh phúc ngày nào. Giờ với Hiếu, có chăng cô cũng chỉ còn là tình nhân cũ.
Nhiều khi, Như không hiểu nổi mình. Cô rất yêu Hiếu, rõ ràng đó là điều mà cô đã nhận thức được rất rõ ràng, nhưng, có quá nhiều thứ để lòng tự trọng và tính cách ngang bướng của Như khiến cô không cho phép mình được mềm lòng.
Như ngồi trước mặt mẹ Hiếu với thái độ bình thản.
- Cháu tên gì ? Học ở đâu ? Quê quán thế nào ? Bố mẹ làm gì ?
Một loạt những câu hỏi được dành cho Như, cô im lặng.
- Bác chỉ nói thế này thôi, cháu là người xinh đẹp, cháu sẽ tìm được những người giỏi giang và tốt hơn Hiếu nhà bác, bác biết Hiếu nhà bác yêu cháu, nhưng vấn đề chỉ là tức thời thôi. Từ bé, Hiếu là đứa rất Hiếu thảo, nó rất nghe lời và nó sẽ không bao giờ làm bác buồn.
- ….
- Bác không bao giờ chấp nhận những người như cháu, nên cháu hãy từ bỏ ý định với Hiếu đi, đàn ông với cháu cũng chẳng thiếu.
- Những người như cháu là bác có ý gì ?
- Bác nghe qua hết rồi, gia cảnh, học hành…mọi thứ. Bác biết bố mẹ cháu li dị, cháu sống một mình. Con gái tự lập cũng tốt, mạnh mẽ cũng tốt, có điều…
- Vậy bác nghĩ gia đình, hoàn cảnh, hay tiền bạc, bố mẹ chia tay là đều do cháu làm ra mọi chuyện hay sao, bác đừng lấy những điều vô lý ấy ra làm lý do ! Cháu còn có lòng tự trọng của mình. Vậy xin bác hãy cứ giữ lấy Hiếu bên bác, cháu sẽ rời bỏ anh ấy. Vậy bác yên tâm rồi chứ.
- Bác cảm ơn cháu, bác hi vọng cháu không làm bác thất vọng.
Như đứng dậy về trước. Từng lời lẽ của người phụ nữ lớn tuổi ấy găm vào tim Như. Phải rồi, Như là một cô gái không gia đình, không nhà cửa, chỉ là một đứa con gái quê mùa, chẳng có chút gì có thể sánh với gia đình Hiếu.
Có thể Như không có những nền tảng tốt đẹp như Hiếu, nhưng tư cách, Như thừa tư cách và lòng tự trọng của một đứa con gái nghèo đơn độc không hạ mình đến mức phải van xin hay lạy lục bất cứ ai. Rõ ràng là cô yêu Hiếu, nhưng…mọi thứ quá khác và Như với niềm kiêu hãnh của mình chẳng dễ dàng để cô có thể vứt bỏ đi niềm kiêu hãnh của mình.
Hiếu và cô đi bên nhau. Im lặng. Đó là điều cô sợ hãi nhất.
- Anh có thể không im lặng như thế này được không?
Hiếu trút một tiếng thở dài.
- Nếu em là một gánh nặng đối với anh, có lẽ, chúng ta cần phải suy ghĩ lại mọi thứ. Em là người sống không phải lo lắng về những mối quan hệ. Em khác anh, em không có gia đình, em không có bạn bè, em không phải quan tâm xem mọi người xung quanh nghĩ gì về em. Nhưng em cũng không muốn em trở thành gánh nặng của ai đó, em cũng không muốn anh bước vào thế giới của em mà từ bỏ những điều thân thuộc của anh đó là gia đình, bạn bè…
- Ý em là gì?
- Anh không cần phải hiểu ý em là gì, vấn đề là…anh hãy quên tất cả mọi chuyện đi. Có thể anh là một người hùng đã từng kéo em tránh khỏi sa ngã. Nhưng anh không phải là người có đủ can đảm đến thế, để nắm tay em công khai cho gia đình, cho bố mẹ, cho bạn bè anh? Anh vẫn đang lo sợ bởi em không phải là một cô gái có giáo dục bài bản, không được sinh ra trong một gia đình cũng môn đăng hậu đối với gia đình anh, đúng không?
- Anh…
- Cảm ơn anh vì quãng thời gian qua, em đã tìm lại chính mình, nhưng em nghĩ, không phải bất kì điều gì cũng được gọi là tình yêu đâu anh.
Đó là kí ức đã xa xôi lắm rồi, nhưng Như vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Từ khi chia tay với Hiếu, Như sống bình yên hơn, lặng lẽ đi về. Như không còn là Như của ngày xưa nữa, bây giờ là một Như rất khác. Nhưng hình như cô có điều, cô không còn cười nhiều như trước nữa, nụ cười ấm áp và trong sáng ngày nào giờ hiếm hoi