Lục Nhiễu nhìn thời gian, đúng là đã muộn, cũng không thể hao phí thời gian ở công ty này, nên dọn đồ rời đi rồi. Cũng không cần biết Cận Nam Tự có ở đây không, lại phát điên vì chuyện gì, rõ ràng anh cố ý gây khó dễ cho cô, nên cô chỉ muốn nhanh chóng rời đi sau khi dọn xong đồ.
Lục Nhiễu đi ra cửa đúng lúc thấy Cận Nam Tự đợi ở cửa. Cận Nam Tự thấy cô đi ngang qua thì lờ anh đi, mới kéo cô lại trước mắt mình, nói: "Giờ em ở đâu? Anh đưa em về. Muộn thế này rồi về cũng không an toàn."
Lục Nhiễu nghe vậy thì kéo tay từ chối: "Không cần anh đưa, tôi có người đón rồi."
Cận Nam Tự sầm mặt, lạnh giọng hỏi: "Ai đón em?"
Lục Nhiễu không trả lời anh. Cận Nam Tự thấy cô quay lưng bỏ đi, không biết xấu hổ đi theo cô.
Cận Nam Tự xuống tầng với cô, thấy Mộ Lận đang chờ ở cửa.
Mộ Lận gọi Lục Nhiễu: "Nhiễu Nhiễu, ở đây."
Lục Nhiễu định đi ra, lại bị Cận Nam Tự kéo cổ tay. Anh giận đến gân nổi trên cổ, cả mặt xanh mét, cắn răng nghiến lợi hỏi cô: “Em không thật sự ở bên cậu ta đúng không? Cậu ta gọi em là Nhiễu Nhiễu? Thân thiết vậy à? Quan hệ giữa em với cậu ta là thế nào?”
Người này thật rõ phiền, quan hệ của cô có liên quan gì đến anh. Cô giãy dụa muốn rút tay về, người trước mặt lại tăng lực nắm chặt cổ tay cô. Cô tức giận nói: "Hai người chúng ta đã chia tay rồi, tôi có quan hệ với ai có liên quan đến anh sao? Tôi có quan hệ với người khác cũng là chuyện bình thường. Anh buông tôi ra."
Mộ Lận đúng lúc bước đến chỗ hai người, kéo Lục Nhiễu ra khỏi tay Cận Nam Tự: "Nam Tự, anh làm gì vậy?"
Cận Nam Tự đột nhiên hét lên với anh ấy: "Đương nhiên là hỏi cậu làm gì rồi? Cậu cướp cô gái của tôi?"
Mộ Lận nghe vậy cũng trầm mặt xuống, không nói năng gì.
Lục Nhiễu kéo tay Mộ Lận: "Mộ Lận, chúng ta đi thôi, không cần để ý anh ta."
Cận Nam Tự vẫn tiếp tục lải nhải phía sau: "Đi đâu? Em vì thích cậu ta nên mới chia tay với anh? Lục Nhiễu, chúng ta đã ở bên nhau 5 năm, em lại vì cậu ta mà muốn chia tay với anh? 5 năm tình cảm em coi như cho chó gặm sao?"
Lục Nhiễu phớt lờ anh ta, chỉ tập trung kéo Mộ Lận đi.
Cận Nam Tự nhìn bóng lưng hai người, tức giận đến muốn đánh người. Gân xanh nổi đầy trên tay, cả mặt đen sì, tức giận không chịu được.
...
Lục Nhiễu lên xe, Mộ Lận định thắt dây an toàn cho cô. Cô thấy anh ấy vươn người sang thì nói: "Để tôi tự làm."
Mộ Lận thấy cô nặng nề tâm sự, cười không nói gì, nhìn cô thắt dây an toàn mới bắt đầu lái xe.
Cả đường anh tập trung lái xe, không hề hỏi cô câu nào.
Lục Nhiễu ngồi trên xe buồn chán, nghĩ đến việc gì lại lấy điện thoại ra xem vòng bạn bè của Lam Âm, xem động thái sau khi cô ấy về nước.
Đều liên quan đến Cận Nam Tự, đều ở bên Cận Nam Tự, vòng bạn bè của cô ấy rõ ràng là để show ân ái. Hàng ngày nói hai người cùng làm gì, cùng dạo phố làm gì, cực kì ngọt ngào.
Cô nhíu mày nhìn vòng bạn bè này, đột nhiên nghĩ đến việc gì, hỏi Mộ Lận bên cạnh: "Mộ Lận, anh có WeChat của Lam Âm không?"
"Hồi trung học hẳn là có thêm nhau, sao vậy?"
"Cho tôi xem vòng bạn bè của cô ấy được không?"
Mộ Lận đương nhiên không có ý kiến gì, đưa điện thoại cho cô, mở vòng bạn bè của Lam Âm.
Quả nhiên như cô nghĩ.
Mộ Lận có thể thấy tất cả những bài đăng của cô ấy hồi ở nước ngoài, nhưng không thể thấy nội dung sau khi cô ấy về nước.
Lục Nhiễu bỗng hiểu, Lam Âm làm mọi thứ đều để cô nhìn thấy.
Rốt cuộc có ý gì? Rõ ràng đã biết cô và Cận Nam Tự ở bên nhau, nên cố ý đăng những bài này để kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô đúng không?
Cô bắt đầu nhìn thẳng những lời nói không rõ thật giả của Lam Âm.