Thích Bị Anh Làm

Chương 13

Cận Nam Dữ bên này nói khí thế , nói xong anh đợi bên kia trả lời , kết quả là bên kia chỉ đáp lại một cách thô lỗ rồi ngắt cuộc gọi và chặn anh luôn.

Cận Nam Dữ gọi lại nhưng không kết nối được.

Anh cảm thấy lòng ngực ngột ngạt và anh nới lỏng chiếc nơ của mình ra.

Anh cảm thấy như mình bị cho đội nón xanh tren đầu.

Anh không thể hình dung nổi một người phụ nữ yêu anh nhiều đến thế nào khi chia tay lại hợp đồng thuê nhà chung với người đàn ông khác. Hợp đồng thuê nhà là gì, không phải có nghĩa là sống thử sao ?

Chẳng lẽ, người đàn ông kia chính là người muốn cô chia tay anh sao ?

Nói thích gì mà thích anh, tình yêu cô hờ hợt vậy sao ?

...

Lục Nhiễu cúp điện thoại ra ngoài nấu ăn, cô lớn lên trong một gia đình đơn thân nên từ nhỏ đã được mẹ chăm sóc và rèn luyện rất nhiều. Nên cô nấu ăn rất giỏi, Cận Nam Dữ có một khẩu vị rất đặc biệt, vì vậy để làm ra những món ăn ngon cho anh ấy, cô thậm chí đã tham gia một khóa đào tạo nấu ăn trong vài tháng.

Cô luôn chịu trách nhiệm nấu ăn cho anh trong mấy năm qua, bây giờ cô nấu một món ăn và một món súp, tất cả đều theo khẩu vị của Cận Nam Dữ. Sau khi nấu ăn xong , cô để Mộ Lâm ném thử.

Mộ Lâm mấy năm gần đây ăn uống rất tệ ở nước ngoài, cuối cùng ăn được món ăn ở nhà như vậy, anh ta hết lời khen ngợi và ăn lấy ăn để.

Lần đầu tiên Lục Nhiễu được khen như thế này, hai người trò chuyện liên tục, Lục Nhiễu hỏi Mộ Lâm những chuyện ở nước ngoài, Mộ Lâm là người nói nhiều nên hai người trò chuyện rất vui vẻ trong bữa ăn. .

Sau khi ăn xong, Mộ Lâm nhất quyết muốn rửa bát cùng cô, anh ta nói rằng anh đã ăn nhiều vậy nếu không cho anh ta rửa anh ta sẽ cảm thấy rất khó chịu.

...

Rửa bát xong Lục Nhiễu đi tắm, sau khi tắm xong liền trở về phòng, nằm xuống ngủ.

Cô định nhắm mắt ngủ, nhưng không biết có phải vì gần đến kì kinh nguyệt không mà cô gần đây cảm thấy rất ham muốn.

Cảm giác này rất khó chịu, ngủ không được nên mở điện thoại di động lên đọc, lần trước Cận Quan Quan gửi cho cô một cuốn tiểu thuyết nói khá hay, đọc chủ yếu vì thịt bên trong rất nhiều và ngon. Cô đang cảm thấy nhàm chán chỉ muốn xem rồi ngủ, khi bấm vào xem cốt truyện khá hay, khi cô bị cuốn hút bởi tình tiết thịt thà chất lượng đó , cô xem đến đoạn nam nữ chính tren giường dây dưa nhau mà chịu không nổi nữa

Cô cảm thấy tiểu huyệt mình vậy mà chảy nước .

Cô đang mặc một chiếc váy ngủ, thật tiện , cô muốn nhưng không có người đàn ông giải quyết giúp cô, cô nghĩ một hồi, vén váy lên, cho tay vào trong qυầи ɭóŧ, vạch môi tiểu huyệt ra , thấy âm đế phấn nộm , lấy tay day nó , xung quanh là dâʍ ŧᏂủy̠ , khi ấn vào âm đế , cô cảm thấy tê dại, không kìm được muốn hét lên nhưng sợ bị người ta nghe thấy nên cô kìm lại. Cô không dám phát ra tiếng động, sau khi xoa bóp âm đế cho đến khi nó đỏ âu , cô đưa tay vào bên trong hoa huyệt, không biết chuyện gì đang xảy ra, cô tưởng tượng Cận nam Dữ đang liếʍ láp tiểu huyệt cho cô , thật sướиɠ , lục Nhiễu bất dác khép chân lại.

Cô cảm thấy mình không thể đạt được kɧoáı ©ảʍ , như thể cô thiếu một cái gì đó, cô kéo dây áo xuống , đặt tay còn lại của mình lên ngực, ấn đầṳ ѵú và nhào nặn ngực mình.

Thời điểm ngón tay thụt vào rút ra trong tiểu huyệt , cô nghĩ đến sự sung sướиɠ mà Cận Nam Dữ liếʍ mình , ngay sau đó một cột dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra, a...a....a cô đã đạt cao trào.

Sau cơn kɧoáı ©ảʍ đến , cô dừng lại, đôi mắt hơi mở, hai má ửng hồng và hơi thở hổn hển.

Mặc dù cô đã chia tay với Cận Nam Dữ , bây giờ thậm chí còn đang thủ da^ʍ, cô vẫn luôn nghĩ về cảm giác sung sướиɠ khi được anh liếʍ.

Cô cảm thấy thực sự hết thuốc cứu rỗi.

Sau khi thủ da^ʍ một lúc, cô cũng cảm thấy hết ngứa, cũng mặc đồ ngủ chuẩn bị đi ngủ, cô cầm khăn giấy bên cạnh lên lau sạch chất lỏng trên hoa huyệt, hai tay. Cô ngửi thử mùi dâʍ ŧᏂủy̠ liền đỏ mặt.

Cô không biết chính mình khi nào học được tự an ủi, cô trước kia đối với cái này không có bất luận cái gì kinh nghiệm, vẫn là mấy năm nay khi Cận Nam Dữ đi công tác , cô phòng không gối chiếc, nhàm chán thì Cận Quan Quan gửi truyện người lớn, nhìn đến liền cảm giác tiểu huyệt chính mình lại ngứa, hơn nữa ra dâʍ ŧᏂủy̠, rất nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, muốn có người ngăn ngứa, không có Cận Nam Dữ ở nhà không ai giúp được nên phải tự mình giải quyết thôi.

Sau khi quen, Cận Nam Dữ thường đi công tác trong một tuần rưỡi.

Càng thủ da^ʍ, cô càng thành thạo.

Lục Nhiễu sau khi ổn định xong định đi ngủ thì chuông điện thoại của cô vang lên, có lẽ là do vừa rồi làm như vậy nên cô có phần chột dạ , nghe điện thoại reo thì cô sửng sốt, thấy người gọi lại là số lạ.

Nhưng đó không phải là một cuộc gọi quấy rối, bởi vì không phải số cô từng chặn , Cô bấm nghe : "ai vậy ạ?"

Một lúc sau giọng của Cận nam Dữ mới phát ra, anh kiềm chế cơn tức giận của mình hỏi cô: "Bây giờ em có mặc qυầи ɭóŧ không?"

Lục Nhiễu thật sự không biết nên nói sao với anh , làm sao có nhiều số điện thoại di động gọi cho cô vậy.

"Cận Nam Dữ , anh lấy đâu ra nhiều số điện thoại di động như vậy?"

Cận Nam Dữ tức muốn hộc máu , tức giận hỏi: "Trả lời tôi, bây giờ em có mặc đồ lót không? Em đang mang qυầи ɭóŧ nào chụp cho tôi xem , để tôi xem em có để lộ núʍ ѵú của mình cho người khác xem không , tôi muốn xem giờ em đang bộ đồ ngủ nào? không được mang hở hang phải mang kín bít cho tôi không được cho người khác nhìn thấy."

“anh bị bệnh à .” Lục Nhiễu cảm thấy nói chuyện với anh thật lãng phí thời gian, thấy cô sắp cúp máy, Cận Nam Dữ thỏa hiệp với cô: “Chờ một chút, đừng cúp máy, anh có một câu hỏi khác, bây giờ em đang mặc qυầи ɭóŧ màu gì?em có phải đang ở bên người đàn ông khác không ? Mặc quần dài áo dài tay khi ngủ cho tôi, có nghe không?"

Lục Nhiễu không thể chịu đựng được nữa, lúc này cô rất muốn cúp máy, nhưng Cận Nam Dữ lại ngăn cô lại: "Em cúp máy làm gì? Anh có chuyện nghiêm túc cần nói với em. Lần trước em đi vội, còn để qυầи ɭóŧ ở nhà anh. Đồ lót của em được treo ở trên ban công. Khi nào em quay về lấy nó? "

Cô chợp nhớ ra hình như đúng là có để quên 1 bộ quần áσ ɭóŧ nữ ở đó.

Cô trực tiếp từ chối: "Không cần, anh cứ némvào thùng rác giúp tôi. Tôi không muốn bộ nội y kia. Nữa"

Cận Nam Dữ không đồng ý, còn thẳng thừng đe dọa cô: "Nếu em không đến lấy, anh sẽ giao đồ lót tận nơi cho công ty em . Em có muốn quay lại lấy không hay muốn chính anh gửi đến cho em? Em nghĩ nếu anh vứt cái qυầи ɭóŧ này đi, cách nhà anh không xa có một công viên, có rất nhiều kẻ lang thang và biếи ŧɦái , anh không biết họ có nhặt đồ lót của em không. Em có thấy ghê tởm không ? Dù sao qυầи ɭóŧ em đã từng mặc qua , đến bây giờ anh ngửi vẫn còn nghe được mùi dâʍ đãиɠ của em đây này ."

Cô nhớ để giặt sạch sẽ rồi, tại sao lại còn có mùi?

Lục Nhiễu tức giận run lên: "cận Nam Dữ ! Anh bị bệnh à , đừng đi xa quá, có được không? Ngày mai tan sở tôi sẽ lấy, anh giúp tôi thu dọn đồ đạc, mai tôi sẽ ghé lấy chúng".