Hai người đàn ông đến gần cô, trên người nồng nặc mùi rượu, trên mặt nở nụ cười dâʍ đãиɠ.
Nụ cười biếи ŧɦái vươn tay đầy dầu mỡ về phía cô.
Hai người tai to mặt lớn , dáng người mập mạp, tóm lấy tay cô áp vào vách tường.
......
Mặt khác, Lam Âm nghĩ sẽ hiến thân cho Cận Nam Dữ tối nay.
Trước kia muốn làʍ t̠ìиɦ với Cận Nam Dữ, cô đã ít nhiều nhắc nhở anh nhưng anh đều từ chối, nói rằng hai người còn trẻ, còn chưa tốt nghiệp cấp 3 nên không nên làm như vậy, không tốt.
Cô đợi đến khi hai người tốt nghiệp cấp 3. Đêm đó ngay lúc rời đi , cô nói nhỏ bên tai anh nói hai người đi mở phòng khách sạn được không? Anh cũng không có từ chối, trực tiếp đồng ý chứng tỏ tối nay anh cũng đồng ý.
Cô kéo Cận Nam Dữ đi thuê một phòng giường đôi sang trọng ở khách sạn cách đó không xa, Lam Âm vừa bước vào đã phát dục đẩy Cận Nam Dữ lên giường , khi cô ấy đang thoát quần áo cho anh , đột nhiên anh nghĩ gì đó nắm lấy tay cô bảo đừng lại rồi nói đi ra ngoài có chút việc.
Lam Âm nghe nói anh định đi ra ngoài sợ hãi, lập tức đứng dậy nắm lấy tay không cho anh đi ra ngoài, "anh đi ra ngoài làm gì?"
Cận Nam Dữ : "anh đi hỏi xem quầy lễ tân xem có bαo ©αo sυ không. Nếu không anh đi ra ngoài mua."
Lam Âm vốn dĩ muốn bắt lấy anh nói thích anh xuất tinh trong, nhưng thấy anh đi vội vàng như vậy, chưa kịp nói gì , liền rời khỏi phòng đi ra ngoài.
Cô ấy cảm thấy bất an.
...
Lục Nhiễu bị hai tên lưu manh này túm lấy, hai tên lưu manh thậm chí xé rách quần áo của cô muốn cởi ra, cô sợ hãi vươn tay ra đá đánh bọn họ, nhưng một cô gái nhỏ như thế nào có thể là đối thủ với hai tên to cao được ? Sức lực hai bên nhìn cũng biết ai mạnh hơn.
Cô bị ép vào tường, sợ hãi khóc lóc , sợ bị hai người họ cưỡиɠ ɧϊếp. Sợ rằng nếu bị cưỡиɠ ɧϊếp, cuộc đời của cô sẽ bị hủy hoại. Cô Không có cách nào có thể thoát ra.
Vào thời điểm quan trọng, một bóng người đột nhiên xuất hiện, hạ gục người bên cạnh bằng một cú đấm. Hai gã say xỉn mải mê với người phụ nữ nên không để ý đến ai, chỉ kịp phản ứng sau khi bị đánh ngã, người còn lại quay lại thì bất ngờ bị quật ngã.
Bởi vì lúc này trời quá tối, Lục Nhiễu còn chưa kịp nhận ra chuyện gì xảy ra, giây tiếp theo cô bị nắm lấy cổ tay, giọng người đàn ông vội vàng gọi cô: "Sao cô còn đứng đó, mau chạy đi."
Khi Lục Nhiễu nghe thấy điều này, cô đã bị kéo đi ngay trong giây tiếp theo.
Cô đã chạy theo người đàn ông đó rất lâu. Chạy cho đến khi cả hai cùng kiệt sức.
Cận Nam Dữ buông cô ra, khi anh buông cô ra, anh cho rằng mình đã có bạn gái, nắm tay một người phụ nữ không thích hợp nên anh đột ngột buông tay khi buông tay mà không để ý rằng ở đó có một cầu thang dốc thấp. Lục Nhiễu bị đột nhiên buông tay ngã xuống dưới, lăn lộn vài cái, va chạm đất.
Anh chya kịp phản ứng đã nghe tiếng thét chói tai rồi, anh không để ý ở đây có cầu thang thấp như vậy, cũng may chỉ có năm sáu bậc thôi, nhưng người ta cũng đã lăn xuống rồi.
Anh vội vàng đi xuống, nhìn Lục Nhiễu nằm trên mặt đất với vẻ mặt tội lỗi: "cô không sao chứ?"
Lục Nhiễu cảm thấy mình còn có thể ráng gượng , nhưng không ngờ tính đứng lên môi biết chân bị trật , hiện tại chân sưng tấy, đứng dậy cũng không được.
Cô tuyệt vọng nhìn anh: "Vừa rồi khi bị anh thả ra hình như tôi bi trẹo chân rồi . Nghe thấy răng rắc một tiếng, chân tôi đau quá đứng lên không được.
Cận Nam Dữ: "..."
Anh cho rằng chính mình bất cẩn mà ném cô xuống làm cô trẹo chân , vậy cứu cô cũng không có gì, vì vậy anh đưa tay ra đỡ cô dậy, Lục Nhiễu thật sự không đi được, hiện tại chân cô bị sưng to , chỉ là vặn vẹo một chút thôi cũng thấy đau.
Cận Nam Dữ thấy cô thật sự không thể đứng dậy , cũng không thể như vậy mà ôm cô , cảm giác rất thân mật . Anh không thích người phụ nữ này cho lắm, nhưng dù có làm thế nào thì anh cũng phải đưa cô đến bệnh viện chữa trị, vì vậy anh ngồi xổm trước kêu cô lên lưng anh.
Lục Nhiễu thấy anh ngồi xổm xuống , liền giật mình không phản ứng kịp: "làm gì?"
Cận Nam Dữ sắc mặt không kiêng nhẫn quay lại nhìn cô: "Mau lên, tôi làm cho cô thành ra thế này, tôi sẽ đưa cô đi khám bệnh, bây giờ cô có thể tự đi được sao?"
Lục Nhiễu kháng cự đá vào mông anh một cái: " tôi nghĩ chúng ta không nên làm như vậy , dù sao anh cũng là bạn trai của Lam Âm. Chúng ta không thể đυ.ng chạm vào nhau . Bị Lam Âm nhìn thấy thì không hay chút nào. Không sao đâu. Tôi sẽ tự đến bệnh viện, không có gì to tát cả, bệnh viện hình như không xa đây, tôi có thể đi được . "
Lục Nhiễu nói xong liền lại trong tay mình còn cầm túi nilon, nãy lúc đánh nhau cô dùng túi nilon này đánh hai tên lưu manh kia.
Cô nhìn thấy trong túi nilon có một bαo ©αo sυ nên đưa cho Cận Nam Dữ : " của anh đây , cầm lấy về dùng , Lam Âm nhờ tôi mua, nhưng ngày mai nhớ trả lại tiền cho tôi nhé. Tôi chưa từng mua những thứ này bao giờ , không ngờ nó lại đắt như vậy. Hóa đơn mua chúng tôi đều ở đây. "
Khi cô mua chúng , cô mới biết rằng một hộp có giá hơn 100 tệ, chỉ có ba hoặc bốn cái trong một hộp. Cô sợ đến mức thót tim, nghĩ rằng không có tiền thì không thể làʍ t̠ìиɦ được.
Nhưng thật may là cô không có bạn trai, nếu không mua cái này cũng phải tốn rất nhiều tiền ...
Cận Nam Dữ: "..."
Anh vốn là muốn rời đi, dù sao cũng không có quan hệ gì với Lục Nhiễu . Anh cũng đã cứu cô , coi như là không ai nợ ai .
Nhưng nhìn thấy cái túi nilon này, anh không dám rời đi.
Rốt cuộc, Lục Nhiễu cũng bởi vì đi mua nó mà gặp nguy hiểm.
Lam Âm nói chuyện điện thoại với Lục Nhiễu , nhờ Lục Nhiễu mua giúp bαo ©αo sυ, bị Cận Nam Dữ tình cờ nghe được . Vốn anh cũng cảm thấy không có gì , lúc đến nhận phòng quẹt thẻ phát hiện thẻ có vấn đề n liền ra ngoài gọi cho ngân hàng. Khi ra ngoài gọi điện thoại anh thấy Lục Nhiễu ở cửa hàng đối diện bị hai tên lưu manh chặn vào ngõ nhỏ.
anh đang muốn nhìn rõ ràng đã bị Lam Âm kéo vào nhận phòng.
Khi bước vào phòng, anh luôn trong tình trạng thấp thỏm lo lắng , sợ cô vì mua bαo ©αo sυ cho mình mà xảy ra chuyện không hay, nên anh việc cớ đi ra ngoài.
Nhưng cũng may là anh ra đúng lúc, nếu không cô đã bị làm nhục.
Bây giờ lại là lỗi của anh , khiến người ta trẹo chân nên anh cũng không thoát tội được.
Anh không rời, cũng không giữ được mặt mũi , hung dữ kéo cô: "nhanh lên, tôi nói có nghe không ? Tôi rất bận, Hôm nay phát lòng tốt đưa cô đến bệnh viện không được sao? Chân cô sưng như vậy , trời lại tối cô chắc mình đi được đến đó không ? Hay bò đến ?"
Lục Nhiễu: "..."
Tuy nói là không sao, nhưng cô thấy anh hung dữ như vậy không dám kháng cự nữa , nên chỉ có thể ngoan ngoãn đi lên phía sau lưng của anh.
Lục Nhiễu không dễ dàng tiến lên trên lưng anh sợ quá mức thân mật với anh, không biết để tay vào đâu, liền định giơ lên, kết quả là anh vừa động đậy thì khiến cô giật mình, giây tiếp theo ngay lập tức cô ngã lên lưng anh ngực đưa sát vào lưng .
CẬN Nam Dữ vẻ mặt không kiên nhẫn: "Lục Nhiễu , tôi xin cô kiềm chế. Dù sao tôi cũng là bạn trai của bạn thân cô, bây giờ tôi cõng cô trên lưng không có nghĩa là sẽ xảy ra chuyện với cô, cho nên đừng nghĩ rằng tôi cùng cô sẽ có gì , tôi chỉ thể hiện sự thương xót, đừng có suy nghĩ không an phận , cũng đừng bao giờ nghĩ tôi đối tốt với cô."
Nghe vậy, Lục Nhiễu ngây ngốc rầu rĩ thốt lên "Ân"
Cô không dám nhúc nhích bị anh cõng trên lưng, ngoan ngoãn nắm chặt tay thành nắm đấm.
Bệnh viện cách đây chỉ mười phút, anh phải cõng cô đến bệnh viện.
Lục Nhiễu rất tò mò, làm sao có thể biết được cô đang gặp nguy hiểm, liền ghé vào lỗ tai anh hỏi: "Làm sao anh biết được tôi xảy ra chuyện , lại xuất hiện đúng lúc đó.?"
Cận Nam Dữ thản nhiên nói: "Tôi vừa đi ra ngoài để mua bao ao su và nghe thấy tiếng ai đó la hét."
Lục Nhiễu sững sờ, hai người bọn họ quả thực chịu chơi, muốn kịch liệt đến mức mua một hộp cũng không đủ, cho nên bọn họ còn phải mua lại thêm.
Lục Nhiễu nhìn của bóng hai người dưới đường, xuyên qua ánh đèn đường kéo một đoạn dài thật dài trên con đường này.
Cảm giác không thể giải thích được, nhưng rất ấm áp.
Nếu Cận Nam Dữ thực sự là bạn trai của cô thì tốt rồi , có thể xuất hiện để cứu cô khi cô gặp nguy hiểm, thì cô ấy thể rất cảm động ôm chặt lấy anh , nhưng hiện thật vẫn là hiện thật , anh khong phải là bạn trai cô , hai người mãi mãi la một đường thẳng song song .
Cận Nam Dữ đưa cô đến bệnh viện, Lam Âm liên tục gọi điện cho anh , hỏi anh sao ra ngoài mua bαo ©αo sυ lại lâu vậy chưa về.
Anh nói có việc ở nhà nên đã và nhà luôn.
Sau đó cúp điện thoại, nhìn Lục Nhiễu băng bó thuốc.
Chân của Lục Nhiễu bây giờ đã sưng lên như cái móng heo, may mà vừa rồi không phải tự mình tới, nếu không bàn chân đã bị cắt bỏ.
Cận Nam Dữ đợi ở bên cạnh, sau khi lục Nhiễu băng bó xong , Cận Nam Dữ đu thanh toán tiền , Luc nhiễu không dám tiêu tiền của anh , Cận Nam Dữ độc đoán trực tiếp trả tiền thuốc cho cô, nói rằng đó là tiền mua bao trả lại cô.
Sau đó đưa bαo ©αo sυ lại cho cô.
Lục Nhiễu không biết nên khóc hay nên cười, nhưng Cận Nam Dữ nhất quyết đưa cô về, hai người bắt taxi đi về.
Jin Nanyu nói rằng quá nguy hiểm đối với cô ấy khi trở lại là một cô gái, và cô ấy sợ những gì xảy ra tối nay.
Sau khi Lục Nhiễu được đưa về nhà, cô không kịp nói một lời cảm ơn với anh, Cận Nam Dữ đã bỏ đi.
Khi vào nhà , Lục Nhiễu tự hỏi chiếc bαo ©αo sυ trông như thế nào? Rốt cuộc là cô gái ngoan nhiều năm như vậy chưa từng dám nhìn những thứ này, cũng chưa từng nhìn thấy bαo ©αo sυ, chỉ biết có trên lí thuyết , nhưng cũng không biết bên trong như thế nào, vì vậy cô đã tháo bαo ©αo sυ ra, bαo ©αo sυ cô chọn là size lớn nhất. Lam Âm đặc biệt nhắc cô mua cỡ lớn nhất.
Cô xé bαo ©αo sυ ra và kéo căng ra, cô sửng sốt, kích thước lớn quá, làm gì có chuyện dài như vậy.
Với một thứ dài như vậy, ước chừng anh có thể đâm chết người ta.
Sau đó, Lục Nhiễu nghĩ không nên nói những lời này, nếu không nó sẽ thực sự trở thành sự thật, sau này thật sự sẽ cô bị Cận Nam Dữ đâm đến muốn chết
...
Đêm đó, Lục Nhiễu lại lấy tờ giấy phong bì ra và viết một đoạn văn trên đó.
[Tôi đã quyết định không thích anh ấy nữa, nhưng đêm nay có vẻ như anh ấy chính là người hùng mà tôi hằng mong muốn. Dù anh ấy là người của người khác nhưng tôi dường như vẫn không thể quên được anh ấy, lưng của anh ấy thật thoải mái. Sau này tôi sẽ tiếp tục thích anh ấy, nhưng chỉ là âm thầm thích anh ấy mà thôi 】.