Hôm sau Lục Nhiễu đến công ty, hỏi cấp dưới có tiện thuê nhà gần đó không, công ty của họ nằm ở trung tâm thành phố, thuê nhà ở gần thì có thể tiết kiệm được thời gian đi làm , càng tiện hơn nó ở trung tâm thành phố. Tất cả các loại địa điểm đều thuận tiện.
Cấp dưới đưa cho cô một ứng dụng và yêu cầu cô tìm nó ở gần đó, cô xem giá, vì một căn hộ bình dân ở trung tâm thành phố có giá hơn 10 Nghìn nhân dân tệ.
Đắt quá, nhưng cũng phù hợp với giá nhà đất ở các thành phố hạng nhất ở đây, lương của cô chỉ hơn 20 nghìn tệ , nếu thuê nhà hơn 10 Nghìn tệ cộng với các khoản chi phí thông thường.
Thực sự là quá nhiều. Cảm giác thật lãng phí.
Nhìn thấy vẻ mặt u sầu của cô, cấp dưới giải thích với cô: "Giám đốc, nếu cô cho rằng ở một mình một căn hộ đã tốn 10 Nghìn tệ thì có thể chia tiền thuê nhà với người khác. Bây giờ nhiều người cùng chia tiền thuê nhà."
Cho thuê chung?
Lục Nhiễu cũng không có kinh nghiệm thuê nhà, dù sao thì cô đã sống với Cận Nam Dữ ngay sau khi tốt nghiệp và cô không biết gì về thế giới bên ngoài.
Cô cũng không biết về việc thuê chung, nhưng cô có nghe thông tin rằng thuê chung có một chút nguy hiểm.
"Không cô việc gì . Nếu không phiền, tôi cũng có người thân muốn thuê ở đây, nhưng anh ta là đàn ông, hai người có thể thuê chung, tìm chỗ đáng tin cậy, người thân của tôi từ nước ngoài về. Tôi hứa với cô là sẽ không có vấn đề gì về nhân phẩm. Điểm quan trọng nhất là người thân của tôi đẹp trai, cao ráo, nghe nói đàn ông lớn như thế này thường sống tốt. Nên sẽ không có vấn đề như giám đốc đã nghĩ . Hai người cùng nhau thuê nhà này, tiền phòng chia đều, tiết kiệm được rất nhiều tiền. Trừ khu công cộng, bình thường khóa chặt phòng , nên hắn không vào được. "
Lục Nhiễu: "..."
Nghe cũng có vẻ hợp lý.
Cô nhìn anh ta và hỏi: "Vậy thì người thân của anh bây giờ ở đâu. Tôi có thể thảo luận với anh ấy không ."
Cấp dưới nhanh chóng đẩy WeChat cho cô.
Khi Lục Nhiễu nhìn thấy hình đại diện WeChat này, cô cảm thấy có chút quen thuộc.
Cô đoán rằng cô đã nhìn nhầm , sao lại gặp được người quen như vậy được.
Cô vừa định đặt điện thoại xuống, nhưng WeChat của mẹ cô đã gửi cho cô một địa chỉ, yêu cầu cô tối nay đi hẹn hò và người ta đã chuẩn bị sẵn sàng để gặp cô.
Dặn cô ăn mặc trang điểm đẹp một chút.
Lục Nhiễu muốn suy sụp.
Vừa kết thúc một đoạn tình cảm , giờ vẫn không thể thoát khỏi sự xếp đặt hẹn hò của mẹ mình.
Cô trả lời "được".
Cô trả lời tin nhất mẹ xong thì có rất nhiều tin nhắn wechat gửi đến.
Cận Quan Quan hùng hổ gửi wechat cho cô : [Chị dâu, chị dâu, chị đang ở đâu? Chị đi đâu vậy ? Tại sao chị lại bỏ anh trai ? Anh tra của em suốt ngày gọi điện cho em, nhờ em gọi tìm chị, anh ấy có việc tìm chị , bây giờ anh ấy đang điên cuồng tìm em, lại còn chen ngang vào lớp của em. Bạn trai em tưởng rằng em có người đàn ông hoang dã nào đó đang tìm em , nên bạn trai ghen tuông mù quáng nên đã phớt lờ em suốt! ! Nếu hai đứa cãi nhau, chiến tranh lạnh thì đừng hòng bắt chuyện với em. Cuối cùng em phải đuổi theo được bạn trai của mình, nhưng giờ em nghĩ mình có nuôi dưỡng trai bao bên ngoài, kết quả tưởng em bên ngoài có tiểu tam . Chị Mau về với anh trai đi, nếu không anh trai của em thật sự tìm em , anh ấy phiền em đến điên lên rồi."
Lục Nhiễu đáp lại cô một cách ngắn gọn, gọn gàng: [chặn anh ta luôn đi. Từ nay tôi sẽ không liên quan gì đến anh trai của em nữa.]
Sau khi Lục Nhiễu nói xong lời này, cô cảm thấy tự hào, buổi chiều cô đi ra ngoài vì có chuyện cần bàn bạc với khách hàng.
Cô bận rộn cho đến khi tan sở buổi tối không về công ty, vì vậy cô trở về khách sạn để thay bộ đồ công sở trên người ra , chuẩn bị đi xem buổi hẹn hò ...
Vốn dĩ cô muốn ăn mặc tốt một chút là được, nhưng cô cũng nghĩ mình đã bị đàn áp suốt mấy năm nay, thường ngày không thể mặc quần lửng ra ngoài, mặc váy ngắn cũng không thể đi ra ngoài. Miễn là ở bên Cận Nam Dữ , anh ta lệnh cho cô không được mặc áo lửng, cũng không được mặc váy ngắn và quần đùi để lộ chân.
Mặt khác , cô cũng sợ bị cháy nắng nên không mặc những thứ này, nhưng trời đã về đêm nên cô không ngại mặc váy ngắn ra ngoài nữa.
Lần trước khi đi mua sắm, cô đã nhìn thấy chiếc váy rất đẹp, đó là một chiếc váy dài bằng lụa trắng với phần ngực thấp lấp ló, và chiếc váy ngắn màu nâu, sau khi mặc vào, cô trang điểm và đeo chiếc khuyên tai to , cột tóc lên, nhìn mình trong gương, cô cảm thấy mình ... mình cũng thật xinh.
Tuy nhìn hơi bình thường và ngực nhỏ hơi một chút nhưng cô có dáng người chuẩn, với cặp đùi dài trắng nõn và mềm mại, vòng eo là vòng eo chuẩn A4 không có chút mỡ nào ở eo, vì cô mặc áo lửng nên cô không thể cô mặc nội y bình thường nên dán miếng dán ngực, tuy ngực nhỏ, nhưng đặc biệt thích hợp mặc hở ngực với người ngực nhỏ, nhìn cũng rất gợi cảm.
Cô có nước da trắng nõn, tuy rằng không cho là ưa nhìn, nhưng với bộ dáng chuẩn này , nhìn có chút lạnh lùng, nhưng lại có vẻ lạnh lùng, quyến rũ.
Cô chưa bao giờ mặc kiểu này trước khi đi ra ngoài, vốn dĩ cô chỉ nghĩ khi mua một chiếc váy trông đẹp nên định giữ cho riêng mình, giờ cô mới thấy độc thân cũng có chỗ tốt, cô vội vàng xách túi đi., đã đi đến chỗ hẹn hò mà mẹ cô nói.
Cô đến một nhà hàng phương Tây cao cấp và tìm thấy vị trí đó sau khi bước vào.
Vừa đi qua cô đã thấy có người đang đợi ở đó.
Cô chết lặng khi nhìn thấy người đó, đây không phải là ...
Người trước mặt mặc một bộ âu phục trắng sạch sẽ, khuôn mặt vẫn là vẻ mặt tuấn tú không chút tì vết nào.
Người đàn ông nhìn thấy cũng vậy, khi thấy cô đi tới, anh ta mỉm cười, đưa tay về phía cô: "Xin chào, đã lâu không gặp."
Lục Nhiễu không dám vươn tay, đây là ... Đây là bạn cấp ba của Cận Nam Dữ . Cả hai vẫn ổn khi còn học cấp ba.
Sau đó, cô nghe nói rằng anh ta đã được nhận vào một trường nước ngoài và ra nước ngoài.
Vì vậy, cô không bao giờ gặp lại anh ta nữa.
Nhìn thấy cô như vậy, Mộ Lâm càng cười lớn hơn, "Đừng câu nệ như vậy, em không tìm nhầm người, thật sự là tôi, tôi đang hẹn hò với cô, khi nghe mẹ tôi nói với tôi, tôi cũng đã, bắt ngờ thật. không ngờ một ngày hai đứa lại có một buổi hẹn hò xếp đặt như vậy . Nhưng đừng lo, không phải hẹn hò xếp đặt đâu, chỉ là một bữa ăn đơn giản của hai người thôi, lâu lắm rồi mới thấy nhau."
Lục Nhiễu nghe đến đây thấy không ngồi xuống sẽ rất không thích hợp, liền cười với anh ta , sau đó cũng ngồi xuống.
Mộ Lâm đưa thực đơn cho cô: "Em chọn món đi , bởi vì em chưa tới, cho nên anh chưa gọi cho em vì không biết khẩu vị của em như thế nào."
Lục Nhiễu nói lời cảm ơn, sau đó cầm thực đơn lên xem. Mộ Lâm nhìn chằm chằm vào cô bằng đôi mắt sâu thẳm, và đột nhiên hỏi: "đúng rồi, bây giờ em còn độc thân không?"
Lục Nhiễu gật đầu nói: "Tôi còn độc thân, nếu không tôi sẽ không thể đến đây gặp anh. Gia đình tôi quá khắt khe. Họ cứ nghĩ tôi đã 30 tuổi rồi, vẫn chưa tìm được bạn trai. Thật quá xấu hổ. "
Cô cảm thấy may mắn là bây giờ anh ta đã trực tiếp ra nước ngoài khi còn học cấp 3. Anh ta không biết rằng cô và Cận Nam Dữ ở cùng nhau vào năm cấp 3 , nếu không sẽ rất xấu hổ.
Mộ Lâm lại hỏi: "Còn bạn thân của em thì sao? Lam Âm đó có phải là tên của cô ấy không? Cô ấy vẫn ở với Cận Nam Dữ sao? Tôi đã ở nước ngoài vài năm rồi, và tôi không biết gì cả, chỉ biết khi tôi rời đi mối quan hệ giữa hai người rất ngọt ngào. Tôi không biết bây giờ họ có còn ở bên nhau hay không? ".
Ngón tay của Lục Nhiễu cứng đờ, cô lúng túng nói: "hai người họ vẫn ở bên nhau, có vẻ như bọn họ chuẩn bị kết hôn."
Mộ Lâm nở nụ cười, "Tốt rồi, sau bao nhiêu năm bên nhau, thật đúng là người yêu cuối cùng cũng sẽ kết hôn."
Lục Nhiễu thấy rằng Mộ Lâm rất hay nói, giống như hồi cấp ba, ở trường trung học, anh ta rất thích nói chuyện và có thể làm cho người khác vui vẻ cả ngày, mặc dù Lục Nhiễu không học cùng lớp với anh ta , khi đi ngang qua lớp của họ, cô thấy anh ta đang nói chuyện và cười đùa với những người khác rất vui vẻ.
Lúc đó cô đang nghĩ, trai đẹp như vậy còn thích cười, thật đúng là một người vừa đẹp lại dễ gần.
Thật tiếc khi tuổi thanh xuân của cô ở bên cạnh Cận Nam Dữ, anh rất ít khi nói cười với cô.
Bữa ăn diễn ra khá vui vẻ, khi Mộ Lâm rời đi, anh ấy đã hỏi Lục Nhiễu về WeChat của cô . Khi cả hai quét WeChat, họ thấy rằng nó đã là bạn bè của nhau rồi. Cô nhìn avatar wechat của anh cuối cùng cô cũng hiểu được: " thì ra anh chính là người sẽ cùng tôi thuê chung phòng , khó trách khi tôi nhìn ảnh đại diện lại thấy quen như vậy , thì ra là anh."
Mộ Lâm không nghĩ tới trùng hợp như vậy, "Hóa ra lúc sáng có người thêm tôi , nói muốn cùng tôi thuê chung phòng , cho nên tôi thêm vào , không có nói chi tiết. Tôi không nghĩ chúng ta thật sự có duyên như vậy, em tính thuê phòng sao?"
"Ừ ... Tôi thấy một phòng có vẻ khá phù hợp. Tiền thuê hàng tháng khoảng 10 Nghìn tệ , có thể chia đều phòng hai người."
Mộ Lâm gật đầu: "Được rồi, ngày mai nếu rảnh, tôi cùng em đi xem phòng, nếu thích hợp chúng ta liền quyết định."
Lục Nhiễu vội nói mình chưa có kinh nghiệm, sợ bị lừa nên có anh theo nữa nghĩ anh có kinh nghiệm nên đồng ý.
Mộ Lâm nhất định muốn đưa cô về nhưng cô không chịu, cô tự mình lên taxi, về khách sạn thì thấy một chiếc ô tô ở cửa, cô cảm thấy biển số xe không thích hợp.
Khi cô xuống xe, trước cửa khách sạn đột nhiên xuất hiện một bóng người, người đàn ông nhanh chóng túm lấy cô, mở cửa, trực tiếp đẩy cô vào trong xe, đóng cửa lại rồi lên xe.
Sau khi bước vào, Lục Nhiễu nhìn rõ người này là Cận Nam Dữ.
"Anh ... CẬN Nam Dữ , sao anh biết tôi ở đây?"
Khi Cận Nam Dữ đi vào, cửa xe đã bị khóa lại , đóng chặt không cho cô ra ngoài, vừa rồi Lục Nhiễu trực tiếp bị nhét vào ghế phụ, lúc này anh đang kéo chân cô trên ghế lái liền nhìn thấy cô vậy mà dám mang đồ như vậy? Nổi trận lôi đình, cô cũng thấy lớn mật. Buổi tối mà một đứa con gái lại dám mang đồ như vậy ra ngoài? Muốn mang lộ như vậy cho ai xem?
Thấy cô dám mang váy ngắn khoe chân, Cận Nam Dữ liền túm lấy chân nhéo nhéo chân cô, giọng điệu hằn học: "Cô mặc cái gì vậy? Cô đang khoe cái gì vậy? Cô mặc váy này chỉ là để cho đàn ông khác xem sao?"
Nghe anh nói gì, Lục Nhiễu cảm thấy không nói nên lời, duỗi chân muốn đá anh một cái: "Cận Nam Dữ ! Mời anh tôn trọng tôi một chút."
Giọng điệu của Cận Nam Dữ càng nặng nề hơn, anh kéo cô lên, trực tiếp móc hai chân cô ra trước mặt móc vai, mở ra hai chân, nhìn thấy qυầи ɭóŧ bên trong, anh đưa tay sờ tiểu huyệt của cô, "Không phải muốn.mang váy ngắn để lộ bức sao ? Bây giờ không phải tiểu huyệt đối đang đối diện cho tôi xem sao?"