Đáng Yêu Xỉu Luôn!

Chương 42

Chu đại sư thể hiện lòng trung thành xong mới ngẩng đầu lên, quan sát cả sân. Đây là tứ hợp viện chính tông của Kinh thị. Cây ở đây toàn là cây trăm ngàn năm tuổi, có giá trị đến ngàn vàng.

Bạch Ngộ Hoài thả cờ trong tay xuống: “Kinh thị thế nào? Theo như ông thì sao?”

Chu đại sư không dám dây dưa, thuật lại từng cái một cho Bạch Ngộ Hoài nghe.

Bạch Ngộ Hoài: “Ừ.”

Chu đại sư cũng không biết chắc được, ông ta chưa bao giờ thấy qua người đàn ông còn trẻ mà lời kiệm lời như vàng lại bụng dạ khó lường như thế.

Chu đại sư vội ngượng ngùng nói: “Ngài Bạch, tôi có làm gì sai không?”

“Chỉ cần làm theo lời tôi nói với ông thì sẽ không có gì sai.”

Chu đại sư thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Ngộ Hoài liếc mắt nhìn ông ta một cái rồi lại cầm lấy con cờ trước mặt.

Không hổ là kẻ lừa bịp tung hoành được trong giới giải trí, đến Kinh Đình Hoa mà cũng qua mặt được.

Bạch Ngộ Hoài đứng lên: “Sau này ông cứ tạm ở đây đi.”

Chu đại sư lúc này bình tĩnh lại, lên tiếng hỏi: “Nhà này là của ai? Ngài mua à?”

Kinh Tửu Tửu lúc này mới mỉm cười: “Của tôi đó.”

Úc Nhiên mua cho cậu lúc cậu năm tuổi đấy.

Mới vừa lấy lại đó, còn chưa kịp ấm hơi người đâu.

Chu đại sư há to miệng.

Thiếu niên trước mặt này, tuổi còn trẻ mà đã sở hữu của tứ hợp viện ở thành phố Kinh rồi!

Lại nhớ tới lời hào phóng của mình khi nãy… Chu đại sư xấu hổ, ông ta dại dột quá rồi! Mười lăm triệu đối với cậu chủ nhỏ thì nhằm nhò gì?

“Tôi sẽ cố gắng lừa đủ năm mươi triệu ở Kinh thị.” Chu đại sư lại vỗ ngực một cái.

Như vậy thì lúc chia tiền chẳng phải là sẽ được hời à!

Kinh Tửu Tửu: “?”

Kinh Tửu Tửu: “À, ờ.”

Tuy là cậu cũng chẳng hiểu tại sao Chu đại sư lại phải chia tiền cho cậu. Nhưng dù sao cũng là gạt tiền, có còn hơn không. Có tiền thật là sung sướиɠ.

Lúc Bạch Ngộ Hoài và Kinh Tửu Tửu phải đi, Chu đại sư đã chia tiền xong rồi, ông ta dùng một cái va li đen để chứa: “Đến đây đến đây, mời ngài.”

“Trên tiền có in hình người, có thể trấn vật tà, mà tiền tệ xưa giờ dùng để trừ tà tránh tai. Cậu đừng cầm.” Bạch Ngộ Hoài đè tay Kinh Tửu Tửu lại, nghiêng người, thấp giọng nói bên tai thiếu niên.

Kinh Tửu Tửu vội vã rút tay lại.

“Nếu là đồng tiền cổ, đặc biệt là ở các niên đại xa xưa, mang ý nghĩa trời đất, tích thần, lại có ý nghĩa tượng trưng cho chính quyền thì cậu lại càng không thể đυ.ng tới.” Bạch Ngộ Hoài nói tiếp.

Kinh Tửu Tửu vội vàng gật đầu, ghi nhớ trong lòng.

Kinh Tửu Tửu tin tưởng không dám đυ.ng, dĩ nhiên là Bạch Ngộ Hoài cầm theo tất rồi.

Chu đại sư không nghe rõ hai người nói chuyện, cũng chẳng biết vấn đề là gì. Thấy thế thì âm thầm líu lưỡi, cậu chủ nhỏ đúng là cậu chủ nhỏ, việc dính tới tiền đều là do người khác làm giùm thôi.

Còn ngài Bạch này là một ngôi sao khó lường đấy!

Nhìn bọn họ đi xa, Chu đại sư không khỏi hạ quyết định, nhất định là phải lấy lòng cậu chủ nhỏ kia.

Xe của Bạch Ngộ Hoài chở Kinh Tửu Tửu đi lòng vòng một lúc, trên đường về biệt thự, Kinh Tửu Tửu nhìn xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ: “…Chờ đã, dừng một tí.”

Tài xế nghe thế thì dừng lại thật.

Kinh Tửu Tửu mở cửa xuống xe, nhưng lại không lập tức đi vào trong tiệm.

Cậu đứng ở một góc mà camera giám sát không quay được, ngoắc ngón tay với Bạch Ngộ Hoài.

Lúc này trời đã tối, Bạch Ngộ Hoài cầm tiền đi theo sau mới phát hiện cả người Kinh Tửu Tửu đã trong suốt cả rồi.

Cậu lại quay về trạng thái linh hồn.

“Chúng ta vào thôi.” Kinh Tửu Tửu thúc giục.

Bạch Ngộ Hoài trả lời rồi bước vào cửa, Kinh Tửu Tửu đi theo phía sau, níu lấy áo anh, yên lặng vào trong.

“Xin chào, xin hỏi ngài cần…” Nhân viên ngẩng đầu, thấy Bạch Ngộ Hoài thì trợn tròn cả hai mắt.

“Bạch, Bạch Bạch Ngộ Hoài?!”

Bạch Ngộ Hoài hơi gật đầu.

Kinh Tửu Tửu sau lưng kéo lấy áo anh: “Bên đây, bên đây.”

Bạch Ngộ Hoài không thể làm gì ngoài vệc chuyển hướng sang bên kia, kẻo thiếu niên kéo ngã anh.

“Cái này, mua cái này. Lấy tiền Chu đại sư chia cho tôi mà mua.” Kinh Tửu Tửu nói ở phía sau Bạch Ngô Hoài.

Ở nơi mà nhân viên không nhìn thấy, Kinh Tửu Tửu nhón chân lên, ghé vào tai Bạch Ngộ Hoài nói.

Nhân viên nén kích động, muốn nhìn Bạch Ngộ Hoài nhưng lại không dám nhìn. Dưới ánh đèn mờ ảo, cô nàng thoáng thấy tai trái của Bạch Ngộ Hoài từ từ đỏ lên.

Nhân viên: ?

Đỏ một bên được hả?

Lúc này Bạch Ngộ Hoài đứng trước tủ kính mà nhìn, nào là tai thỏ… rồi còn tai gấu, sừng hươu, sừng ác quỷ, tai mèo…

Bạch Ngộ Hoài: “….”

“Mua đi mua đi.” Kinh Tửu Tửu nắm lấy tay áo anh.

Bạch Ngộ Hoài cứng đờ người đưa tay chỉ, lần lượt chọn: “Cái này, rồi cái này…”

Nhân viên: ???

“Lấy hết đi.” Bạch Ngộ Hoài nghiêm mặt nói.

Quỷ nhỏ này hay đấy, biến thành trong suốt rồi không ai thấy được cả.

Nhân viên hốt hoảng mà lấy những cái băng đô và mũ, rồi lại nhìn Bạch ảnh đế rất không cam tâm lấy một tiền từ một túi đen để trả.

Từ đầu tới cuối hoàn toàn không hề hợp lý.

Bạch Ngộ Hoài cầm túi, xoay người rời đi.

Rồi lại quay về xe.

Tài xế ngẩn người, vội hỏi: “Cậu chủ nhỏ kia đâu rồi?”

Bạch Ngộ Hoài suýt nữa tức đến bật cười.

Kinh Tửu Tửu còn đang ở trạng thái linh hồn, tài xế sao mà thấy được.

Bạch Ngộ Hoài không thể làm gì hơn, chỉ có thể nói: “Cậu ấy cảm thấy xuống xe đi bộ khá vui, chúng ta về biệt thự trước.”

Tài xế muốn nói rồi lại thôi.

Ông ta muốn nói, ảnh đế Bạch có phải đang nuôi tình nhân nhỏ không. Thiêu niên kia nhỏ bé yếu ớt mềm mại như thế… Hôm nay thấy thế thì biết ảnh đế Bạch lòng dạ độc ác, lại còn để người ta xuống xe đi bộ về nhà.

Ở bên đây nhân viên cũng run rẩy cầm điện thoại, bắt đầu mở một chủ đề trong siêu thoại.

[Đậu đậu đậu má nó! Chắc là là tổ tiên mười chín đời của tôi đã tích đức rồi! Hôm nay tôi gặp Bạch ca đó, ảnh chẳng đeo kính hay khẩu trang gì! Ảnh vào tiệm tôi mua đồ, còn nói chuyện với tôi nữa!

…Ấy, anh Bạch mua một đống lỗ tai thỏ về nhà. Tự nhiên bị đáng yêu! Lúc tính tiền còn bỏ trong vali đen, cứ như sống ở thời 2G ấy!]

Một đống người ở dưới:

[Thật hả? Điêu thế]

[Ha ha ha ha hồi xưa đã có người nói với tôi Bạch ca hay sống tách biệt với bên ngoài, cứ như người thời tiền sử vậy]

[Tiếp tục nói tiếp, dạo này tôi cũng thấy Bạch ca có hơi thay đổi rồi]

[Lần trước tôi có chị em nói rằng Bạch ca vào tiệm của cô ấy để mua một chén nhỏ sặc sỡ]

[???]

Khi quay về biệt thự, Kinh Tửu Tửu lại không hề bảo Bạch Ngộ Hoài đeo cái tai thỏ “dấu yêu” cho cậu xem.

Hôm nay cậu rất vui, ngồi trước TV chơi Mario luôn. Hoàn toàn không biết hình tượng của Bạch Ngộ Hoài sụp đổ chưa.

Ngày hôm sau, Kinh thị lại mời Chu đại sư tới.

“Tôi muốn mời Chu đại sư tới xem phong thủy của căn phòng này.” Kinh Đình Hoa mỉm cười.

Lúc mới bắt đầu thì Chu đại sư cũng hơi căng thẳng, nhưng nghe thế thì lập tức nở nụ cười.

Ông ta không biết làm sao vị Bạch kia lại lấy được ảnh chụp, nhưng tối hôm qua, ông ta không hề ngủ, không thừa hơi để đánh giá căn nhà đắt tiền, chỉ chăm chú nhìn ảnh.

Những tấm ảnh kia là toàn thể tòa nhà Kinh thị, và cả mấy phòng làm việc nữa.

Căn phong này cũng là một trong số đó.

Chu đại sư chỉ vài cái: “Trước cửa có một cây tài lộc nhưng lại xây một cái cửa sổ kỳ lạ, ánh sáng chỉ chiếu vào được một nửa, cắt đôi toàn bộ văn phòng. Một bên âm, một bên dương. Cây tài lộc ở bên âm, nhưng gương trừ tà lại ở bên dương… Cái gì đây? Muốn diệt tài lộc à?”

Nói xong, ông ta lạnh lùng nói: “Tôi còn tưởng hôm qua tôi đã nói rõ rồi, không ngờ rằng ngài Kinh còn làm thế này để thử tôi. Ngài Kinh nghi ngờ tôi.”

Kinh Đình Hoa cười nói: “Không phải, không phải là nghi ngờ. Tôi mời Chu đại sư xem phong thủy, có trả tiền.”

Sắc mặt của Chu đại sư lúc này mới dịu lại một chút.

Kinh Đình Hoa thầm nghĩ, quả nhiên là trong mắt chỉ có tiền, nhưng cũng bảo người chuẩn bị tiền sẵn.

“Ở đây tôi còn có một một vụ làm ăn lớn, mời Chu đại sư về nghỉ hai ngày, sau đó tôi mời đại sư xuống núi tiếp.” Kinh Đình Hoa nói.

Chu đại sư nghe thấy ông ta có làm ăn lớn thì cũng chẳng hứng thú, chỉ có hứng thú với tiền thôi. Nghe thế thì gật đầu, lấy tiền đi.

Nhưng hôm nay, Kinh Đình Hoa lại mở chiếc máy tính trước mặt.

Trên màn hình xuất hiện bánh xe, sau đó là bên trong xe…

Hôm nay ông ta đã đặt camera mini.

Đại sư huyền học cũng chưa chắc là đã thành thạo các thứ công nghệ cao này.

Đúng như Kinh Đình Hoa đoán, cả đường đi camera chẳng bị rơi gì, nghĩa là Chu đại sư không hề phát hiện.

Lúc này màn hình rung lắc, cuối cùng thì Chu đại sư dừng lại.

Chu đại sư xốc túi lên, nhìn ngay mặt.

Trong màn hình, Chu đại sư nhíu mày lại, sau đó dùng một tay tháo camera, ném đi.

“Ông ta phát hiện rồi.” Trợ lý nói.

“Đủ rồi, khi ông ta cầm lên thì biển số nhà đã vào màn hình rồi. Đi thăm dò đi, số 111 đường Phượng Dương Đông.”

Trợ lý nhanh chóng đi, mấy phút sau, vẻ mặt trợ lý nghiêm trọng quay lại, nói: “…Chõ này là bất động sản đứng tên cậu chủ lúc còn sống.”

Mặt Kinh Đình Hoa đổi sắc: “Người phá đại trận lâu đài cổ, mưu đồ lấy tài sản Kinh Tửu Tửu là ông ta ư?”

Chút nghi ngờ cuối cùng trong lòng Kinh Đình Hoa cuối cùng cũng biến mất.

Người này thậy sự là bản lĩnh, còn muốn lôi kéo cả người kia.

Kinh Đình Hoa thấp giọng nói: “Hồn của Tửu Tửu chắc là đang được nuôi dưỡng bên cạnh ông ta, không phải là ông ta thích tiền sao? Cho ông ta mười triệu xem ông ta có đồng ý không.”

Kinh Đình Hoa tự mình gọi cho Chu đại sư nhưng lại nghe thấy “Đường dây đang bận”.

Chu đại sư đang gọi điện cho Bạch Ngộ Hoài.

“Ngài Bạch nói quá chuẩn, tên Kinh Đình Hoa kia quả nhiên là đặt camera! Lúc này chắc là đã đoán được tôi đang ở đâu rồi.”

Bạch Ngộ Hoài lạnh lùng trả lời: “Ông hãy nhớ kỹ lấy thân phận của ông.”

Chu đại sư: “Vâng vâng vâng, tôi là cao nhân!”

Thật ra là Kinh Tửu Tửu nói cho anh biết.

“Kinh Đình Hoa là một người rất cẩn thận.” Kinh Tửu Tửu nói.

Bạch Ngộ Hoài xâu chuỗi lại những hành động của Kinh Đình Hoa, thầm nghĩ, không phải là cẩn thận, mà là đa nghi.

Bạch Ngộ Hoài: “Tôi sẽ đưa cho ông một cái trận đồ, nếu như Kinh Đình Hoa muốn bày trận thì ông cứ vẽ theo cái đó.”

Bây giờ Chu đại sư nghe Bạch Ngộ Hoài và Kinh Tửu Tửu toàn tập, liên tục trả lời: “Vâng vâng!”

Nói chuyện điện thoại xong.

Điện thoại của Bạch Ngộ Hoài và Kinh Tửu Tửu đều nhận được một tin tức nóng.

“Tổng giám đốc Kinh của Giải trí Đỉnh Phong nửa đêm nhảy từ lầu ba xuống…”

Kinh Tửu Tửu nhấn vào xem, đây là hình chụp của Kinh Hạo được mang lên xe cứu thương, nửa người dưới của gã vô lực mà nằm bẹp trên cáng cứu thương, trán, cổ, cánh tay đều chảy máu. Mà lúc này gã lại cố sức rướn cổ lên, nhìn chằm chằm vào ống kính.

Hai mắt người đàn ông lõm xuống, hai gò má gầy, quầng thâm dưới mắt ngày càng đen..

[Má! Sao mà nhìn như zombie vậy?]

[Sao? Nhiều tiền quá nên điên à? Hề hước.jpg]

Trên mạng luôn có mấy bình luận không tốt.

Lúc này trong một phòng làm việc ở tòa nhà Kinh thị, một minh tinh đang ghi âm trong phòng thu âm, nhưng ghi âm mãi mà vẫn không xong.

Tất cả mọi người đều hơi buồn chán mà bắt đầu tám chuyện.

Trợ lý cảm thán: “Nhà họ Kinh yên lành mà sao lại có người như Kinh Hạo này thế?”

Có một người đàn ông ngồi trong góc phòng.

Người đàn ông mặc một bộ âu phục màu tím sẫm, nhan sắc ngả ngớn của người nọ được đè nén lại, mái tóc dài chải ngược ra sau, hai bên tai đeo lấy một bông tai vàng.

Gương mặt vừa đẹp trai vừa bạc tình.

Vì anh ta có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên trán, giống như chu sa của Phật giáo, nó làm cho anh ta trông ngả ngớn vừa đoan trang..

Người đàn ông cúi đầu bấm điện thoại, không tham gia vào cuộc trò chuyện.

Trợ lý: “Cả đêm gã gọi ba mươi con gà.”

Những người trong phòng: ?

Trợ lý: “Mấy người có thấy khùng không? Không làm được rồi tự nhảy lầu luôn.”

Những người trong phòng: ???

Có lẽ là tin tức này quá kỳ quái và quá cẩu huyết, mọi người trợn mắt ngoác mồm, ngay cả người đàn ông ngồi trong góc chợp mắt nghỉ ngơi cũng không thể không nhìn lên.

“Gần đây có rất nhiều tin tức về Kinh thị. Trước đó ở thương hội, ông Kinh Đình Hoa còn suýt bị đập vào đầu kìa.”

“Có là gì đâu? Cô đọc hotsearch của ảnh đế Bạch khi trước chưa?”

“Ha ha tôi biết cô nói ai này, Kinh Tửu Tửu, phải không? Kinh Đình Hoa nói rằng cậu ấy không chết, nhưng chẳng ai gặp qua cậu ấy cả.”

“Đâu, mấy người ảnh hậu Đào đã gặp qua rồi mà… Lần trước họ nói chuyện với nhau, tôi nghe thấy đấy.”

Cả đám người đang trò chuyện sôi nổi, người trợ lý đột nhiên kêu lên: “Ấn tổng! Ấn tổng anh có sao không?”

Người trợ lý vội vàng gọi.

Người đàn ông đột nhiên ôm chặt ngực.

Khuôn mặt tuấn tú nhăn lại, đầu đầy mồ hôi nhễ nhại, một lúc lâu mới nặn ra được ba chữ: “Kinh… Tửu…”

Trợ lý: “Cái gì rượu cơ?”

Người đàn ông: “Kinh…”

Trợ lý: “Vàng* gì cơ?”

*Trợ lý nghe nhầm chữ Kinh荆 [jīng] thành chữ vàng金 [jīn]

Trợ lý: “Hôm nay có rượu hôm nay say? Buồn ngày mai tới thì để mai buồn? Sao ngài còn ngâm thơ nữa vậy?”

Người đàn ông nhắm mắt bất tỉnh.

Trợ lý: “…Đừng nói tôi làm Ấn tổng tức xỉu nhé!?”