Đáng Yêu Xỉu Luôn!

Chương 35

Lúc âm thanh vang lên trong xe, thì bên ngoài xe, Kinh Đình Hoa đang tươi cười bước đi trên thảm đỏ lại đột nhiên ngã nhào một cái.

Mấy người xung quanh không ngờ đến chuyện này, ngây người vài giây mới phản ứng lại, vội đi lên đỡ: "Kinh tổng không sao chứ?"

"Chuyện gì thế? Nhân viên công tác đến kiểm tra lại một chút!"

Kinh Đình Hoa chưa từng mất mặt như vậy, ông ta đứng dậy, sắc mặt thoáng chốc trở nên âm trầm.

"Không sao." Ông ta đẩy người bên cạnh ra.

Mọi người nhìn Kinh Đình Hoa, có chút lúng túng.

Trán của Kinh Đình Hoa bị bầm rồi.

Không biết cú ngã này mạnh cỡ nào!

Sau vài quy trình đơn giản, bây giờ đã đến giai đoạn cắt băng khánh thành. Kinh Đình Hoa cầm lấy kéo, bên cạnh bắt đầu đốt pháo. Bọn họ đã xin phép trước rồi.

Ngòi nổ lẹt xẹt mấy cái, nhưng một lúc sau lại chẳng có động tĩnh gì.

"Sao thế? Đi đổi cái mới ngay." Sắc mặt người bên cạnh đã đen như đáy nồi.

Chưa đợi nhân viên công tác đi lấy dây pháo mới, đột nhiên pháo đồng loạt nổ.

Chờ đến khi sương khói tản đi---

"Ngài Kinh, mặt của ngài..."

Kinh Đình Hoa nhíu mày: "Cái gì?"

Ông ta đưa tay lên sờ mặt mình, lúc này mới cảm thấy đau rát. Hóa ra lúc pháo nổ, vỏ pháo bắn vào mặt ông ta.

Kinh Đình Hoa cũng không tiện nổi giận, chỉ có thể nhịn xuống.

Hình như tất cả mọi chuyện hôm nay đều không theo ý ông ta.

Nhân viên công tác đổ nước sôi cho Kinh Đình Hoa uống, lại nói là nước ấm, khiến Kinh Đình Hoa bỏng đau té đái.

Ngay sao đó chợt nghe "rắc" một tiếng.

Tấm biển được treo trên tầng năm rơi sượt qua đầu Kinh Đình Hoa nện xuống đất vỡ tung tóe.

Mọi người liên tục kinh hô.

Phóng viên thì liên tục chụp hình.

Lúc này sắc mặt của Kinh Đình Hoa không thể nào đen hơn được nữa.

Ông ta quay đầu nhìn về phía một ông lão, hỏi: "Ở đây có quỷ à?"

Ông lão này là thầy phong thủy được phía tổ chức mời đến trông coi, ông lão lắc đầu nói: "Có dấu vết của âm khí nhưng không có quỷ."

Kinh Đình Hoa cau mày không nói gì.

Trình độ của ông lão này, Kinh Đình Hoa cũng không rõ lắm, thôi quên đi, hôm nào mời Cừu đại sự xem giúp là được. Cũng có thể là do tòa nhà này không được sạch sẽ lắm.

Lúc này phía tổ chứ áy náy nói với Kinh Đình Hoa: "Hôm nay cũng không biết sao lại thế, vận may có vẻ không tốt..."

Mặt Kinh Đình Hoa vốn đang bình tĩnh, nghe xong những lời này, lập tức có chút thay đổi.

Vận may... Không tốt...

Bốn chữ này đối với Kinh Đình Hoa mà nói, thật sự như là khắc vào trong xương.

Đột nhiên Kinh Đình Hoa trở nên lo lắng, lập tức đòi rời đi. Những người khác cũng không lấy làm lạ. Dù sao thì thương nhân mà, quan trọng nhất là phong thủy, hôm nay khá là xui.

Phía tổ chưa vội sắp xếp xe để ông ta rời đi.

Kinh Đình Hoa nhìn chiếc xe kia, lập tức hơi rụt người lại: "Không cần đâu. Tôi tự ngồi xe của mình."

Lên xe Kinh Đình Hoa bắt đầu gọi điện cho Cừu đại sư.

Nhưng không ai bắt máy.

Đầu ngón tay Bạch Ngộ Hoài hơi động, buông di động, hỏi: "Chúng ta có đi theo không?"

"Không cần." Kinh Tửu Tửu ngừng một lát lại nói: "Vận may của một người chuyển biến xấu, phải đi từ từ, từ những chuyện nhỏ đến mấy chuyện lớn."

"Tôi muốn ngủ." Kinh Tửu Tửu nói xong thì nhắm mắt lại.

Bạch Ngộ Hoài không nặng không nhẹ mà trả lời lại: "Ừ."

Trong lâu đài cổ, Cửu đại sư nói chuyện với không khí một lúc lâu.

Người máy nhỏ thở dài: "Cái người này giống như bị bệnh thần kinh vậy á."

Cừu đại sư nói xong, mỉm cười đi xuống lầu, sau đó gọi điện về cho Kinh Đình Hoa: "Yên tâm đi, không có chuyện gì..."

Kinh Đình Hoa vội ngắt lời ông ta: "Vận may của tôi càng ngày càng xấu đi rồi. Lâu đài cổ từng có người vào, không chỉ ở mỗi khu chính, ông phải kiểm tra cẩn thận..."

Kinh Đình Hoa càng nói, sắc mặt càng tái mét: "Ông có biết hậu quả là gì không. Nếu không duy trì được vận may, sắp tới tôi sẽ gặp phải họa lớn đó. Hoặc là tai nạn xe cộ, hoặc là người qua đường cầm dao gϊếŧ tôi, hoặc đột nhiên nhà bị cháy... Ông đi kiểm tra ngay đi! Nhanh lên!"

Sắc mặt của Cừu đại sư vốn đang đắc ý, bây giờ cũng hơi thay đổi.

"Cái gì?"

Ông ta cẩn thận nhớ lại tất cả những thứ mình thấy kể từ khi vào lâu đài cổ này: "Tôi bị lừa rồi! Chắc chắc là có người đã giúp đứa con kia của ông!"

Cừu đại sư vội vã quay lại.

Người máy nhỏ ghé vào cửa nghe lén một hồi lâu.

... Hay là chọn người này mang mình đi tìm ký chủ nhỉ? Để lạc mất ký chủ nhiều ngày như vậy rồi, mình thật sự là người người máy đầu tiên làm được đó!