Đáng Yêu Xỉu Luôn!

Chương 29

Quý Mạnh bên cạnh hoảng hốt, chờ đợi ngày hôm nay bấy lâu, cứ như vậy mà kết thúc sao?

Cậu ta không khỏi nhìn về phía của Kinh Tửu Tửu.

Là người đó!

Đúng vậy, là thiếu niên trong phòng của Bạch ảnh đế!

Kinh Tửu Tửu: "..."

Kinh Tửu Tửu không cảm nhận được ánh mắt của Quý Mạnh, cậu quay đầu, nói nhỏ với Bạch Ngộ Hoài: "Đấy anh xem, tôi nói anh ta nhát gan lắm mà." Nói xong cậu còn chớp chớp mắt nhìn Bạch Ngộ Hoài.

Bạch Ngộ Hoài: "..."

Thật là nhìn không ra nha, bộ ở nhà cậu được xem là gan to sao?

Tiệc từ thiện lúc này loạn cả lên, Kinh Tửu Tửu túm lấy tay áo của Bạch Ngộ Hoài, nói: "Chúng ta đi thôi."

Bạch Ngộ Hoài lạnh lùng liếc nhìn Kinh Hạo một cái: "Ừ."

Lần nữa quay lại xe, Bạch Ngộ Hoài đang cân nhắc xem nên giải thích phản ứng của Kinh Hạo cho Kinh Tửu Tửu nghe như thế nào.

Thế nhưng cậu lại mở miệng trước, khẽ thở dài một hơi rồi nói: "Phản ứng của Kinh Hạo khi thấy tôi kịch liệt quá, chắc chắn là chột dạ. Chuyện bể cá chắc chắn liên quan đến anh ta."

Hóa ra là cậu cũng nhìn ra.

Bạch Ngộ Hoài nghĩ, vậy liệu cậu có tức phát khóc không không nhỉ?

Kinh Tửu Tửu thành thạo nâng vách ngăn giữa ghế trước và ghế sau lên, nói: "Anh ta là con của bác cả tôi, từng ở nhờ nhà tôi một thời gian. Lúc tôi còn nhỏ, anh ta từng bắt nạt tôi..."

"Bắt nạt?" Bạch Ngộ Hoài nhíu mày.

Kinh Tửu Tửu tưởng anh không hiểu, bèn giải thích: "Ý là, bắt nạt kiểu vậy nè. Tôi ngủ trưa ở vườn hoa thì anh ta đến xé đồ tôi."

Sắc mặt Bạch Ngộ Hoài chợt trầm xuống, ánh mắt tối đen lạnh lẽo như hồ nước thăm thẳm.

Đối với chuyện này, Kinh Tửu Tửu cũng không có cảm xúc gì quá lớn, cậu nói tiếp: "Sau đó cha tôi bắt lấy anh ta ném vào hồ nước. Sau đó tôi cũng không rõ chuyện gì lắm, nhưng về sau mỗi lần anh ta thấy cha tôi đều run rẩy. Thấy tôi cũng sẽ sợ hãi. Bác cả tôi và cha tôi còn cãi nhau một trận to. Anh ta vốn xấu tính, chắc chắn là rất hận tôi..."

Kinh Tửu Tửu chậc lưỡi: "Lúc tôi nghe thấy bọn họ cãi nhau, nói gì mà sau này không sinh con được..."

Sắc mặt của Bạch Ngộ Hoài lại càng khó coi hơn.

Kinh Tửu Tửu nói đến đây mới thở dài một hơi: "Theo lý thuyết thì bọn họ cãi nhau đến mức không thể giảng hòa rồi. Chỉ là vừa rồi tôi nghe thấy người ta nói, Kinh Hạo là tổng giám đốc của giải trí Đỉnh Phong. Tôi nhớ rõ giải trí Đỉnh Phong, đó là sản nghiệp của cha tôi. Cha tôi làm hòa với bọn họ..." . Đam Mỹ H Văn

Kinh Tửu Tửu không thoải mái, đổi lại tư thế ngồi.

Trên mặt thiếu niên lúc này lộ ra tia phiền muộn: "Cha tôi thay đổi rồi."

Bạch Ngộ Hoài trầm giọng nói: "Tôi biết rồi."

KInh Tửu Tửu nhắm mắt lại, từa vào ghế xe, không muốn nói chuyện nữa.

Như là đang rất mệt vậy. Nhưng theo lời cậu nói, quỷ không cần ngủ.

Bạch Ngộ Hoài cũng mơ hồ hiểu được, đây có thể xem như là cách để cậu điều chỉnh lại cảm xúc. Không phải là cậu không biết mùi vị của ưu sầu, mà là từ nhỏ đã được sống trong sự yêu thương, được dạy dỗ tử tế, cho nên cậu không dễ bị cuốn vào những cảm xúc tiêu cực và biết cách đối mặt với tất cả mọi thứ theo hướng tích cực hơn. Giống như việc sống ở lâu đài cổ hơn bảy năm, việc duy nhất mà cậu làm khi có người đến thăm là quét tước lâu đài cho sạch sẽ, còn muốn tặng quýt nữa.

Lúc này Bạch Ngộ Hoài cũng không rõ cảm xúc trong lòng mình là gì.

Giống như là muốn che chở, bảo vệ thiếu niên này trước mọi phiền muộn vậy.

Xe đã về đến biệt thự.

Người đại diện mở cửa xe, sửng sốt.

Bởi vì Bạch Ngộ Hoài bế Kinh Tửu Tửu xuống xe, còn thản nhiên nói: "Cậu ấy đang ngủ."

Người đại diện nghẹn lời.

Thật sự từ đó đên giờ cậu ta chưa từng thấy qua Bạch Ngộ Hoài như vậy.

Nhưng cậu ta chỉ có thể ngậm miệng, sợ lên tiếng làm phiền đến tiểu tổ tông đang nghỉ ngơi.

Bạch Ngộ Hoài bế Kinh Tửu Tửu lên lầu, thả người vào trong ổ chăn, sau đó mới lên mạng bắt đầu xem chương trình được phát sóng hôm nay.

Lúc này trùng hợp là đang chiếu đến đoạn cao trào nhất, bình luận chạy ngày càng nhiều.

[Bạch ca hiểu biết nhiều quá! Tôi phục sát đất.]

[+1 Tôi còn nghĩ Bạch ca chỉ biết diễn thôi, nào ngờ này cũng biết. Bạn trai max điểm, toàn bộ hành trình đều dẫn dắt các thành viên khác!]

[Cái khóa xích này làm tôi tò mò quá, nhốt dã thú sao? Tổ tiết mục thả hổ bên trong à?]

[Tổ tiết mục: không có tiền mua, yên tâm.]

Xẹt xẹt xẹt.

Khóa xích được mở ra.

Mọi người cầm dèn pin bước vào.

[Đoạn này xảy ra chuyện gì thế? Tổ tiết mục không gắn camera quay lại sao?]

[Hình như là mỗi thành viên đều có GoPro trên người để quay á.]

[Bạch ca thật sự rất có năng lực lãnh đạo.]

Từng ngọn đèn dần dần được thắp lên, căn phòng rất nhanh trở nên sáng sủa.

Máy quay lắc lư không ổn định, sau đó hướng về một hướng khác, rồi chậm rãi tiến về phía trước, đôi chân thon dài, tay ghế nạm ngọc, chiếc cổ trắng muốt, chiếc cằm và gương mặt xinh đẹp... Một bức tranh hoàn chỉnh đập vào mắt người xem.

Khổng Tương Kỳ: "Nhìn kìa!" "Bức tranh!"

Ngay sau đó, các bức tranh đều lọt vào trong mắt của tất cả mọi người.

Bình luận lại điên cuồng chạy.

[Ôi duma! Đây là tuyệt thế mỹ nhân nào đây?]

[Đẹp quá đi, tổ tiết mục mời người mẫu ở đâu đến thế?]

[Căn phòng tối như mực, đẩy cửa ra, những thứ đẹp đẽ được treo đầy tường...]

[Tôi vừa nổi da gà vừa điên cuồng rung động đây! Cảnh này tổ tiết mục làm đỉnh quá!]

[Trong vòng một phút, tôi muốn tất cả tư liệu về cậu ấy!]

Rating đã vượt mức 15%, lượt xem ở các trang web xem trực tiếp cũng đang điên cuồng tăng lên.

Bạch Ngộ Hoài lại cảm thấy không vui chút nào.

Mặt anh không chút thay đổi, tắt đi.

Thiếu niên đã chết rồi.

Khả năng mấy người có thể nhìn được người đẹp như vậy chỉ là 1/10.000 thôi.