Anh bế cậu đi xuống dưới.
Kinh Tửu Tửu cũng căng thẳng: "Quẹo phải, phòng thứ ba."
Bạch Ngộ Hoài dừng lại một chút, sau đó quẹo phải, đi đến trước cửa phòng thứ ba.
Cửa là loại có hai cánh, trên cánh cửa được khắc đủ loại hoa văn phức tạp, bên trái nồng nặc âm khí, bên phải thì dương khí cường thịnh, hai loại khí không hợp nhau vậy mà lại nằm cùng một chỗ trên hai cánh cửa.
Trái âm phải dương, đây là một loại ấn để trấn áp lệ quỷ.
Bảo sao tuy thiếu niên chết thảm tuy có năng lực của lệ quỷ nhưng mặt lại không dữ tợn, tâm tính cũng không bị biến mất.
Người đàn ông này đứng bất động thật lâu, Kinh Tửu Tửu thật sự cũng không nhịn được nữa, hỏi: "Anh không mở cửa à? Cơ mà cũng đúng, mỗi lần mở cánh cửa này tôi đều bị đâm tay."
Đâm tay?
Không phải là đâm tay, mà là cánh cửa bên trái hút lấy âm khí của cậu; còn cánh cửa bên phải thì đốt tay cậu.
Thiếu niên trong lòng mình lại hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
"Cửa phòng tôi thôi thì để tôi tự mở vậy." Kinh Tửu Tửu khẽ nói xong, một chiếc ô đột nhiên bay đến, cậu dùng đầu của chiếc ô mà đẩy, cứ như thế cửa lại mở ra.
Chiếc ô kia cũng không biết đã nằm trước cửa bao lâu rồi.
Nói chung là cậu thường xuyên dùng thứ này để mở cửa.
Là bị đau vài lần nên nhớ sao?
"Cửa mở rồi, anh bỏ tôi xuống đi." Kinh Tửu Tửu khô khan nói.
Coi như cậu đã biết, người đàn ông này chẳng hề sợ cậu. Ngược lại cậu còn có chút sợ người đàn ông này nữa kìa. Người đàn ông kiệm lời, lạnh như băng ngoài ra còn u ám nữa.
Diện tích căn phòng ngủ này rất rộng, vừa vào cửa, phía bên trái là một chiếc giường to theo phong cách châu Âu, phía bên phải là sô pha, bàn trà, bàn đọc sách. Nằm sát tường phía bên phải còn có một kệ sách thật to nữa.
Chỉ là không biết vì sao trên kệ sách lại không có sách.
Chữ in trên sách thường luôn vuông vức, ngay ngắn, mang theo chính khí của trời đất.
Cho nên thường được cho là có thể trừ tà trấn quỷ.
Trên cửa mà cũng có ấn để trấn áp lệ quỷ, thế mà ngược lại kệ sách lại chẳng có gì.
Có chút kỳ lạ.
Bạch Ngộ Hoài thu lại tầm mắt, đi đến cạnh sô pha rồi thả thiếu niên này xuống.
Anh hỏi: "Quýt là do cậu bỏ vào đúng không?"
Đôi mắt Kinh Tửu Tửu hơi lóe sáng.
Gì?
Vậy mà anh ta cũng biết nữa!
Còn biết là mình tốt bụng chuẩn bị cho nữa!
"Anh ăn chưa? Có ngon không?" Kinh Tửu Tửu vội hỏi.
Bạch Ngộ Hoài đương nhiên là không ăn, ai lại đi ăn quýt đầy âm khí của một tên quỷ nhỏ chứ?
Quỷ mà đi chuẩn bị quýt cho ngươi, cũng lạ lùng ghê.
"Có chua không?" Kinh Tửu Tửu lại hỏi.
Bạch Ngộ Hoài đối mặt với ánh mắt trông mong, đầy tò mò và tha thiết của thiếu niên.
Anh đành phải cúi đầu lấy ra một quả quýt, lột vỏ rồi ăn một miếng: "Chua."
Thiếu niên nghe thế thở dài: "Chắc do cây kia nhiều sâu nên lúc ra quả, quả bị chua rồi."
Bạch Ngộ Hoài: "Là do chưa chín."
Kinh Tửu Tửu: "...Ò."
Kinh Tửu Tửu có chút đỏ mặt.
Bạch Ngộ Hoài cũng không ở lại lâu, cũng không tiếp tục làm thủ quyết nữa, anh nắm chặt quả quýt vừa ăn dở trong lòng bàn tay, sau đó xoay người đi ra ngoài.
"Cần tôi mở cửa giúp anh không?" Kinh Tửu Tửu hỏi.
"Không cần." Bạch Ngộ Hoài nói xong, một tay đẩy cánh cửa kia ra rồi đi ra ngoài, dáng vẻ hoàn toàn như là không bị đâm tay.
Cái cửa này nhắm vào mình.
Kinh Tửu Tửu nghĩ.
Bạch Ngộ Hoài dừng chân ở cửa, quay đầu, ôn hòa hỏi: "Bữa sáng ngày mai có cần chia cho cậu một phần không?"
Anh ấy nghĩ mình là người!
Kinh Tửu Tửu nhẹ nhàng thở phào.
Nếu không biết mình là quỷ, vậy có nghĩa là mình đâu có bị mất tôn nghiêm của quỷ đâu! Tôn nghiêm của mình vẫn còn nha!
Kinh Tửu Tửu vội lắc đầu: "Không cần." Nghĩ nghĩ, cậu còn bổ sung thêm một tiếng: "Cám ơn."
Bạch Ngộ Hoài chưa từng gặp qua quỷ nào mà lễ phép lại còn mềm mại như này.
Anh cũng không hỏi nữa, lần này thật sự xoay người bỏ đi.
Hiệu ứng quỷ che mắt của cả tầng lầu cũng đã biến mất, mấy thành viên chương trình và cả người của tổ đạo diễn vừa sợ hãi đi lên lầu vừa gọi to: "Bạch ca? Bạch ca đang ở đây thế?" "Có phải ở đây lâu năm không được sửa chữa nên Bạch ca đã rơi vào cái lỗ nào rồi không? Bạch ca lên tiếng đi, bọn tôi có thể nghe thấy đó!"
"Bạch ca!"
Bạch Ngộ Hoài từ từ đi xuống lầu: "Trên lầu không có gì, chỉ là một khung ảnh bị vỡ thôi."
Đầu tiên là mọi người kinh ngạc, sau đó như trút được gánh nặng mà cười rộ lên: "Hù chết tôi rồi, vừa rồi còn tưởng không gặp được Bạch ca nữa!"
"Bạch ca, anh không gặp thứ gì khác trên đó chứ! Ví dụ như một nơi mà đi mãi không thấy điểm cuối á?"
"Không có." Bạch Ngộ Hoài nói.
Mọi người nghe thấy thế nên cũng yên tâm hơn phần nào.
Người quay phim cũng xâu hổ, gãi gãi đầu: "Chẳng lẽ là do cảm giác của tôi bị sai sao?"
Lão Tào cười ha ha: "Có phải tối hôm qua Dương ca thức khuya không? Có khi nào là xuất hiện ảo giác không?"
Người quay phim cũng không tìm được nguyên nhân nào khác: "Chắc là vậy."
Vân Hinh nhịn không được hỏi: "Bộ... bộ đồ ăn kia đâu rồi?"
"Bộ đồ ăn gì?" Bạch Ngộ Hoài hỏi.
"Ở trong bồn rửa xuất hiện thêm một bộ đồ ăn được đặt gọn gàng, nhìn rất đẹp. Phía trên còn khắc chữ "Kinh" nữa, có vẻ là đồ đắt tiền được đặt làm đó..."
Ánh mắt Bạch Ngộ Hoài khẽ động.
Đương nhiên là thiếu niên kia đặt vào rồi.
Bạch Ngộ Hoài nhớ lại đôi mắt, dáng vẻ trông mong của thiếu niên khi hỏi anh quýt ăn có ngon không.
Cậu ấy đã chết bao lâu rồi?