"Có giày đinh nha." Người đẹp bán hàng chỉ vào một kệ hàng, dịu dàng nói: "Bên này đều là giày đinh, ngài thích thì có thể thử một chút."
"Có loại trước bảy đinh sau bốn đinh không?"
Nhân viên hướng dẫn vừa nhậm chức không bao lâu, vẫn là lần đầu tiên biết giày đinh vậy mà còn có phân loại, ngẩn cả người, bắt đầu lật xem dưới đế giày.
"Cái này trước có bảy cái đinh đây."
Thịnh Tinh Hà nhìn một chút, phía sau lại không có đinh. "Loại này là chuyên dùng cho nhảy xa."
"Ồ." Nhân viên bán hàng tiếp tục tìm kiếm trên kệ, một lát sau lại hỏi: "Cái này có được không?"
Thịnh Tinh Hà nhìn lướt qua, trước có tám cái đinh đầu nhọn.
"Cái đó là chuyên dùng cho chạy nước rút, hơn nữa tôi cần là loại đinh bằng, không phải đinh nhọn."
"..." Nhân viên bán hàng hoàn toàn mơ mịt, cô còn tưởng đinh càng nhiều thì càng tốt chứ.
Cuối cùng, ba nhân viên bán hàng trong cửa hàng đều đi lật xem giày đinh trên kệ.
Giày đã tìm được vài mẫu rồi, nhưng Thịnh Tinh Hà lại quên mất kích thước giày của Hạ Kỳ Niên, trực tiếp hỏi thì không hay lắm, đi hỏi vòng qua Tần Bái vẫn tốt hơn.
"Cậu mang giày cỡ bao nhiêu?"
"Chi vậy? Anh muốn mua giày cho tôi à?"
Thịnh Tinh Hà vô cùng thành thạo tìm lý do.
"Có một bảng điều tra diện rộng, tôi đang điền bên này."
"Ồ, 47."
"Chân cậu to vậy hả."
"Phải, giày siêu khó mua luôn."
"Lên Taobao vạn năng đi."
Vừa mới trả lời Tần Bái xong, tin nhắn của Cốc Tiêu Tiêu lại gửi tới.
"Huấn luyện viên, anh có phải là người miền Nam không?"
Thịnh Tinh Hà bị vấn đề không đầu không đuôi này làm cho ngẩn ra.
"Phải, có chuyện gì vậy?"
"Không có gì, chỉ hỏi vậy thôi, hô hô."
"Em đang hát bên ngoài à?"
"Ừm, anh có muốn qua cùng không?"
"Không, em chơi đi."
Thịnh Tinh Hà chọn giày xong, nhìn thoáng qua nhãn mác, cảm thấy giá cả nằm trong phạm vi trong lòng dự đoán, liền phiền nhân viên cửa hàng đóng gói.
"Xin chào, tiền mặt, Wechat hay Alipay ạ?" Cô gái ở quầy thu ngân hỏi.
"Alipay." Thịnh Tinh Hà nhìn số dư tài khoản một chút, ngây ngẩn cả người.
Chỉ còn hơn hai trăm, cũng đủ mua một đôi giày.
Bình thường anh đã quen một mình, chỗ cần tiêu tiền cũng không nhiều, rất ít khi quan tâm trong tài khoản còn dư bao nhiêu tiền, một tháng này cảm giác như còn chưa tiêu tiền ra sao, sao lại thiếu?
Phản ứng đầu tiên là tài khoản đã bị đánh cắp.
Anh kiểm tra dòng tiền, mới chậm rãi nhớ lại những chuyện vụn vặt này.
Vé máy bay, tiền thuê nhà, tiền đặt cọc, điện và nước, gas, đi siêu thị, mời ăn tối, leo núi, trái cây...
Nhỏ nhặt vụn vặt thế mà tiêu tốn hơn 20.000.
Mấy năm nay anh tham gia thi đấu cũng kiếm được chút tiền, trừ đi chi phí trị liệu, cộng lại mấy khoản còn 400.000, nhưng mà hầu hết đều gửi trong tài khoản quản lý tài chính, khi đến hạn mới có thể lấy ra, một khoản 20.000 gần nhất cũng phải đến đầu tháng sau mới tới hạn.
Tiền lương cũng đến giữa tháng sau mới có.
"Có cho trả bằng Huabei không?"
*Huabei: là một dịch vụ cho vay quy mô nhỏ được điều hành bởi một công ty tài chính thuộc Alibaba
Nhân viên bán hàng lắc đầu.
Thịnh Tinh Hà moi tất cả tiền mặt trong ví ra đếm, cảm thấy chắc là cũng đủ rồi. "Thanh toán bằng cả tiền mặt và Alipay có được không?"
"Có thể."
Thịnh Tinh Hà thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng riêng, cuộc thảo luận nóng hổi về người miền Nam vẫn còn tiếp tục.
Giọng Trương Đại Khí át luôn cả âm lượng của TV.
"Anh Niên, tôi nói cho cậu biết, mấy cô gái ở nơi đó của chúng ta nhiều khi cũng không muốn gả ra ngoài đâu, trước khi cậu tìm đối tượng phải hỏi cho rõ tương lai người ta có chịu vui vẻ gả cho cậu hay không, như mẹ tôi vẫn thường nói với tôi, yêu đương tốt nhất là phải tìm một cô gái địa phương, như vậy có về nhà mẹ đẻ gì đó cũng thuận tiện."
Hạ Kỳ Niên có chút không biết nói gì. "Suy nghĩ này của cậu cũng lo xa quá rồi đó, còn chưa biết nét nào trong bát tự* đâu. Huống chi anh ấy cũng không có loại phiền phức này."
*Bát tự: giờ, ngày, tháng, năm sinh tính bằng thiên can và địa chi. Người Trung Quốc cho rằng dựa vào bát tự có thể đoán ra số mệnh một người. Hai nhà muốn thông gia với nhau phải xem bát tự hai thanh niên có hợp nhau không, có kỵ gì không hay có ảnh hưởng gì đến gia đình không, đều tốt hết hoặc ít nhất không kỵ, không hại gì mới được cưới.
"Cô ấy còn không cho cậu biết à?" Trương Đại Khí hỏi.
Hạ Kỳ Niên lắc đầu, trầm mặc không nói.
"Ài, vậy để tôi nhắc nhở cậu nha, có cô gái cách vách nhà chúng tôi yêu đương với bạn trai bảy, tám năm trời, nhưng bởi vì nhà mẹ đẻ không cho phép cô ấy gả đi xa quá, người đàn ông kia cũng không muốn tới đây ở rể, ồn ào đến mức không thể giải quyết được, cuối cùng chia tay."
"Đồng chí Đại Khí, tại sao cậu lại sống y như một bà bác trong ủy ban khu phố vậy hả? Chuyện gì cũng quản hết." Lưu Vũ Hàm ôm cánh tay nói. "Chẳng lẽ bảo cậu ấy trước khi yêu đã hỏi người ta: "Này, em nguyện ý theo anh, gả ra phương Bắc không? Nếu mà muốn thì bây giờ anh mới bắt đầu theo đuổi em" sao hả?"
Trương Đại Khí gãi gãi đầu, nở nụ cười. "Cũng đúng thật ha."
Hạ Kỳ Niên cười không nổi, uống một ngụm đồ uống nói: "Yên tâm đi, tôi không có loại phiền phức này đâu."
"Yêu? Tự tin như vậy luôn?" Tần Bái nhíu mày. "Cậu tính qua đó ở rể sao?"
Hạ Kỳ Niên dựa vào sofa, vẻ mặt lạnh nhạt. "Đơn thuần yêu đương mà thôi, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì?"
"Ôi đệt, cậu mới nói lời thoại của loại con trai cặn bã gì vậy!" Trương Đại Khí cao giọng: "Chẳng lẽ cậu yêu đương không phải vì kết hôn sao? Anh Niên, ý tưởng này của cậu rất nguy hiểm, con gái yêu đương với anh sẽ rất đau lòng biết bao chứ?"
Trương Thiên Khánh cũng hiếm khi đưa ra suy nghĩ của mình trong loại đề tài tình cảm này: "Mặc dù người yêu nhau chưa chắc tương lai sẽ đi đến cung điện hôn nhân, nhưng nếu ngay từ đầu chỉ ôm ý tưởng yêu đương để theo đuổi đối phương, tôi cảm thấy với đối phương mà nói thì không được công bằng cho lắm."
Tần Bái sửa lại: "Là rất không công bằng. Đẹp trai cũng không thể làm bất cứ điều gì cậu muốn được."
"..." Còn không kịp hiểu ra sao đã bị đặt danh hiệu "trai cặn bã", Hạ Kỳ Niên khóc không ra nước mắt.
"Vậy nếu anh ấy không muốn kết hôn thì sao? Yêu nhau cả đời chẳng lẽ không được sao?"
Trương Đại Khí nói: "Không thực tế, đến lúc đó sẽ chỉ bị người trong nhà hối thúc chết thôi, anh trai tôi chính là một ví dụ, anh ấy năm nay đã gần ba mươi rồi, hẹn hò với bạn gái mới chưa đầy một năm, người trong nhà đã chuẩn bị hôn sự, trong mắt người lớn thì yêu đương chính là vì để kết hôn sinh con nối dõi tông đường."
Hạ Kỳ Niên yếu ớt thở dài một tiếng.
Cậu biết mọi người ở đây đều xuất phát từ lòng tốt, lời nói cũng đều rất có lý, nhưng trong nháy mắt, cậu mới bỗng nhiên ý thức được rằng bạn bè có tốt đến đâu cũng có đề tài không thể nói chuyện cùng nhau được.
Có gần gũi hơn đi nữa thì dù sao cũng vẫn còn một khoảng cách không thể vượt qua.
Cốc Tiêu Tiêu vẫn ngồi ở một góc không lên tiếng, cúi đầu gửi một tin nhắn.
[Đừng nghe bọn họ, bọn họ cũng không phải là cậu.]
Hạ Kỳ Niên ngước mắt nhìn cô, nụ cười nơi khóe miệng Cốc Tiêu Tiêu mang ngụ ý không rõ.
–
Lúc Thịnh Tinh Hà về đến nhà đã hơn tám giờ, nằm trên ghế dài luyện sức mạnh một hồi, thấy đèn ở tầng đối diện sáng lên.
Cậu nhóc đã về nhà.
Bóng người lắc lư một vòng bên cửa sổ.
Giống như trong lòng có cảm ứng, một giây sau tầm mắt Hạ Kỳ Niên liền ném tới, Thịnh Tinh Hà lập tức kéo rèm cửa sổ còn một khe hở nhỏ hẹp.
Không có cảnh tượng bốn mắt nhìn nhau như dự đoán, Hạ Kỳ Niên có chút thất vọng, ngã chỏng vó lên giường.
Thịnh Tinh Hà trốn sau rèm cửa sổ cười một tiếng, ném dây kháng lực trong tay sang một bên, nghỉ ngơi khoảng mười phút mới đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa.
Lúc quay trở ra trên Wechat có thêm hai chấm đỏ nhỏ, đều là tin của Hạ Kỳ Niên nhắn tới.
"Anh đang làm gì vậy?"
"Anh có ăn khuya không?"
Thịnh Tinh Hà cúi đầu gõ chữ.
"Trễ một chút còn có việc phải làm, không rảnh, cậu đi ăn đi."
Hạ Kỳ Niên rời khỏi khung chat, lăn hai vòng trên giường, lẩm bẩm tự nói: "Cái này không rảnh cái kia không rảnh, vĩnh viễn đều là không rảnh, ở đâu ra nhiều chuyện như vậy chứ?"
Suy nghĩ còn chưa kịp bay xa, ngoài phòng đã vang lên tiếng gõ cửa trầm trầm mà trật tự.
"Ai vậy?"
"Ship đồ ăn."
Thanh âm này quá mức quen thuộc, khuôn mặt nhỏ một giây trước còn rầu rĩ không vui, xoạt mộ cái đã lập tức thay đổi, cậu cơ hồ là từ nhảy bật lên từ trên giường. "Tới ngay tới ngay tới ngay!..."
"Không phải anh nói không rảnh đi ăn sao?" Khóe miệng Hạ Kỳ Niên nhếch lên cười, vui vẻ y như một chó lớn mừng đón chủ nhân về nhà.
Thịnh Tinh Hà vừa mới gội đầu, trên cổ còn vắt một cái khăn mặt màu nhạt, tóc anh chỉ lau sơ qua một chút, cũng không có sấy khô, nước theo tóc của anh chậm rãi rỏ xuống, cả người mới nhìn qua đều ướt sũng.
Hạ Kỳ Niên ngây người hai giây, thấy trên tay anh còn mang theo một cái túi giấy kraft.
"Cái gì vậy?"
Thịnh Tinh Hà giơ tay đưa túi qua. "Mở ra xem một chút đi."
Hạ Kỳ Niên đã sớm nhìn thấy logo trên túi, khóe miệng vô thức nhếch lên, ngay cả ánh mắt cũng phát sáng.
"Là tặng cho tôi hả?"
Thịnh Tinh Hà thản nhiên "Ừ" một tiếng.
Hạ Kỳ Niên nghiêng người tránh ra một con đường, "Vào trước đi."
Thịnh Tinh Hà còn đang do dự, cánh tay đã bị một sức lực khổng lồ túm vào trong phòng, anh bỗng nhiên phát hiện sức của nhóc này rất lớn.
Hai người quen biết tới nay đã lâu như vậy, Thịnh Tinh Hà mới lần đầu tiên bước vào gian phòng nhỏ này, có loại cảm giác như trước mắt sáng ngời.
Phòng của Hạ Kỳ Niên tuy nhỏ nhưng đều đầy đủ hết, hơn nữa còn thu dọn vô cùng sạch sẽ, phòng bếp mở thông với phòng khách, ở gần cửa sổ là một chiếc giường đơn, vừa vào cửa chính là thấy hết toàn bộ.
Trang trí theo phong cách Âu đơn giản, nhìn sáng sủa lại thoải mái, trong không khí còn thoảng mùi thơm của vỏ quýt, nhàn nhạt, ngửi rất thoải mái.
Gạch men màu trắng gạo không nhiễm bụi, giày trên tủ giày sắp xếp gọn gàng, ngay cả dây cáp trên tủ đầu giường cũng dùng một cái kẹp kẹp lại với nhau để phòng dây quấn.
Toàn bộ chi tiết của căn phòng đều nói cho người khác biết, chủ của nó rất thích sạch sẽ.
Thịnh Tinh Hà thiệt thẹn không bằng.
Hạ Kỳ Niên ngồi trên sofa nhỏ trong phòng khách, vừa kinh ngạc vừa hớn hở mở hộp giày ra, một đôi giày đinh đen trắng nằm bên trong.
Trông đẹp không ngờ.
Lúc trước giày đinh của cậu đều là trường học quy định thống nhất, hoặc là xanh mươn mướt, hoặc là vàng rừng rực, hoặc là xanh lam Avatar kì dị...
Phối màu khác thường, thẩm mỹ sụp đổ, tóm lại là hoàn toàn không thể so nổi với đôi này.
"Tại sao anh lại đột nhiên tặng giày cho tôi?"
"Cũng không phải đột nhiên..." Thịnh Tinh Hà không ngờ tới nhóc rắm thối này có nhiều vấn đề như vậy, lại sợ cậu suy nghĩ nhiều, vì thế đành gãi gãi lỗ tai nói: "Là lúc trước tôi mua, còn chưa kịp mang, không phải bị cấm thi đấu sao, sau đó..."
Anh càng kiếm cớ càng cảm thấy quá đáng, càng bịa lại càng chột dạ, nhưng vẫn kiên trì nói tiếp cho tròn. "Dù sao cũng còn chưa có cơ hội mang, đôi kia của cậu không phải hỏng rồi à, cầm lấy mà mang trước đi."
Hạ Kỳ Niên nghe xong một loạt những lời xả rắm của anh, cảm giác đầu óc không xoay kịp, nghi ngờ nói: "Vậy mang xong còn phải trả sao?"
Thịnh Tinh Hà bị suy nghĩ của cậu chọc cười: "Tặng cậu, không cần trả lại."
Nội tâm Hạ Kỳ Niên lại nhảy nhót, khom lưng đổi giày. "Thật cảm ơn anh lắm! Đôi này mạnh hơn đôi trước của tôi rất nhiều."
"Vừa chân không?" Thịnh Tinh Hà hỏi.
Hạ Kỳ Niên đứng dậy vòng hai vòng tại chỗ. "Hoàn toàn vừa vặn, không ngờ tới hai chúng ta lại có size giày giống nhau."
"Cậu có thích không?" Thịnh Tinh Hà lại hỏi.
"Thích! Tất nhiên là thích rồi!" Đôi mắt cậu sáng ngời như một con vật nhỏ, tâm trạng tốt như thế nào không cần phải nói.
"Thích là được rồi." Thịnh Tinh Hà suy nghĩ một chút, lại nói: "Nhưng mà lúc cậu đến trường, ngàn vạn lần đừng nói đây là tôi tặng cho cậu, cứ nói là cậu tự mình mua."
Đôi mắt Hạ Kỳ Niên vừa nhấc lên, trong lúc chớp nhoáng đã lĩnh hội được ý tứ ẩn chứa trong lời nói của Thịnh Tinh Hà, ngay lập tức cảm thấy lỗ chân lông trên người đều nở hết ra.
Bí mật, không thể nói, bởi vì mấy đứa khác không có.
Cậu không chớp mắt nhìn chằm chằm Thịnh Tinh Hà, cảm giác như có người đang bắn pháo hoa ở trong đầu minh, nổ bùm bùm bung ra những đóa hoa rực rỡ.
"Huấn luyện viên."
"Ừ?"
Khóe miệng Hạ Kỳ Niên nhếch lên. "Anh như vầy có tính là thiên vị không?"
"..." Thịnh Tinh Hà đưa tay giật lấy đôi giày đinh. "Trả lại cho tôi!"
Hạ Kỳ Niên vội ôm vào trong lòng bảo vệ. "Cho tôi rồi thì chính là của tôi!"
_ Hết chương 19 _