Trong nhà không có ấm đun nước, Thịnh Tinh Hà lại chạy vào nhà bếp lần nữa, thử tới thử lui cũng không thể bật ra lửa, gọi điện thoại hỏi chủ nhà, bên đó nói muốn lắp lại bếp gas nên đường bếp điện đã tháo hết.
Điều kiện sống nghèo nàn không cho phép anh lãng phí thực phẩm.
"Khi còn bé cậu đã ăn mì sống chưa?" Thịnh Tinh Hà như không có việc gì quay trở lại phòng ăn. "Thật ra mì ăn liền có đến vài cách ăn lận, trong đó là ăn sống là ngon nhất đó."
Hạ Kỳ Niên lé mắt nhìn anh.
"Biểu cảm này của cậu là gì đây?" Thịnh Tinh Hà rắc túi gia vị vào, lắc lắc. "Này, nếm thử xem, tôi đích thân pha chế, nhất định có thể thổi bùng vị giác của cậu, cho cậu ăn đến mức say sưa sung sướиɠ, thoải mái tràn trề, muốn ngừng mà ngừng không được."
Hạ Kỳ Nên: "..."
Một lúc sau, hai tên đàn ông ôm mì hự hự mà gặm.
Ở giữa bàn ăn thắp một ngọn nến nhỏ màu trắng sữa của người thuê nhà trước để lại, chỉ còn một khối lớn cỡ một đồng xu, có thể ngửi được mùi dừa nhàn nhạt.
Thịnh Tinh Hà không phải là một người biết nói chuyện phiếm, khi Hạ Kỳ Niên gặm mì, anh cũng ngồi lại đó, khi thì nhìn chằm chằm ánh nến màu vàng ấm áp, khi thì ngước mắt nhìn người bên cạnh.
Anh mơ hồ cảm thấy có chút lúng túng, nhưng sự bối rối này không khiến người ta cảm thấy khó chịu, cũng không có nảy ra ý hy vọng đối phương mau mau rời đi trong đầu.
Khi anh nhìn thấy Hạ Kỳ Niên cố gắng dựa vào ánh nến ăn mì ăn liền, liền biết cảm xúc xấu hổ nhất định là bị lây nhiễm.
Anh không nhịn được cười cười: "Chúc mừng sinh nhật."
Động tác gặm mì của Hạ Kỳ Niên sựng lại một chút rồi đáp lại một tiếng không rõ ràng lắm: "Cảm ơn, cùng vui cùng vui."
"Ước một điều ước đi, sau đó thổi nến." Thịnh Tinh Hà nói.
Hạ Kỳ Niên không ngờ người đàn ông thẳng tưng như sắt thép này vậy mà còn có một mặt trái tim thiếu nữ như vậy, mỉm cười, nhưng cũng làm cho đủ nghi thức nhắm mắt lại, nhưng suy nghĩ một hồi lâu vẫn không biết mình nên ước điều gì.
Từ nhỏ đến lớn cậu không có cơ hội tổ chức sinh nhật cho mình, bởi vì không có ai nhớ tới sinh nhật cậu.
Hạ Tử Hinh không nhớ, chính cậu cũng không nhớ.
Ấn tượng sâu sắc nhất chính là năm mình lên lớp 10, Hạ Tử Hinh bất ngờ nói muốn tổ chức sinh nhật với cậu, người giúp việc trong nhà cũng đã chuẩn bị một bàn cơm, kết quả đến hôm sau bà mới gọi điện về xin lỗi, nói là tạm thời có việc.
Cậu đoán có lẽ bà đã quên mất, nhưng Hạ Tử Hinh không thừa nhận, chỉ nói đoàn làm phim quá bận, địa điểm quay phim lại xa, thật sự không thể trở về, sau đó mới từ nơi khác gửi quà về.
Là một bộ sách tham khảo.
Hạ Kỳ Niên không có nhiều cảm giác với sinh nhật, nhưng tối nay lại không giống vậy.
"Ước lâu như vậy?" Thịnh Tinh Hà chống má nhìn cậu. "Đừng tham lam quá nha, ông trời không kịp giúp cậu thực hiện đâu."
"Tôi mới chuẩn bị thôi." Hạ Kỳ Niên cười nói: "Bình thường anh ước gì vào sinh nhật của mình? Tôi tham khảo một chút..."
Thịnh Tinh Hà thành thật: "Sức khỏe tốt, trận đấu diễn ra suôn sẻ."
Hạ Kỳ Niên nói thầm trong lòng, cả hai thứ này e là đều không thực hiện được, vậy còn hứa hẹn cái rắm gì.
Ngoài cửa sổ lấp lánh ánh sao, trong nhà cũng lấp lánh ánh nến.
Thịnh Tinh Hà xuyên qua ánh nến mờ ảo nhìn người ngồi đối diện kia.
Anh đột nhiên phát hiện lông mi của cậu chàng này khá dài, làn da mịn màng, còn có một nốt ruồi nhỏ ở phía dưới đuôi mắt trái.
Người ta nói nốt ruồi nước mắt mọc ở vị trí này.
Đứa trẻ có nốt ruồi nước mắt đều rất thích khóc.
Nhưng nhìn bộ dáng của Hạ Kỳ Niên thì không giống một đứa trẻ thích khóc mà càng giống một đứa nhóc nghịch ngợm thích gây rắc rối hơn.
Tóc hẳn đã nhuộm được một thời gian, đã bắt đầu xuất hiện một chút màu đen ở chân tóc.
Rất nhiều cậu trai đẹp đều có diện mạo đẹp đẽ ưa nhìn, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, còn dung mạo của Hạ Kỳ Niên lại rất thu hút ánh mắt, đặc biệt là khi khóe miệng hơi nhếch lên, tràn ngập hương vị thanh xuân.
Anh không kiềm được nghĩ đến cảnh Hạ Kỳ Niên chạy băng băng trên sân thể dục, tươi sáng như ánh mặt trời, tràn đầy sức sống, cười rộ lên lại mang theo sức hấp dẫn to lớn, quả thực là yêu nghiệt chuyên mê hoặc lòng người.
Không chờ anh cẩn thận suy nghĩ, Hạ Kỳ Niên bỗng nhiên mở mắt ra, anh vội vàng dời tầm mắt đi.
"Ước nguyện vọng gì vậy?" Thịnh Tinh Hà thuận miệng hỏi.
"May mắn suôn sẻ phát tài." Hạ Kỳ Niên dứt lời liền thổi tắt nến.
Hoàn cảnh bình thường, mì sống đơn giản, nến vụn nhặt nhạnh lại, sinh nhật thật chua xót... Thế nhưng Hạ Kỳ Niên vẫn rất vui vẻ.
Buổi sinh nhật đầu tiên, ngồi đối diện còn là một huấn luyện viên đẹp trai.
Chỉ vài giây sau, một tin mới xuất hiện trên WeChat của cậu.
Là bao lì xì của Thịnh Tinh Hà.
[Chúc mừng sinh nhật đàn em!]
Hạ Kỳ Niên tràn đầy mong chờ mở lì xì.
8. 88 đồng.
Nụ cười lập tức sượng ngắc.
"Không phải tôi nói chứ, nhìn hết toàn bộ Đội tuyển Quốc gia coi, không, toàn bộ giới nhảy cao luôn, làm sao có thể nào tìm ra được một huấn luyện viên nào tốt hơn anh được? 8 đồng? Anh đây là tống cổ ăn mày đó hả?"
Thịnh Tinh Hà đúng lý hợp tình: "Chỉnh một chút, là 8 đồng 88."
Hạ Kỳ Niên nâng tông giọng: "Anh còn không biết xấu hổ mà phát nữa hả? Tôi còn bận rộn giúp anh hết hai tiếng đồng hồ!"
Thịnh Tinh Hà đưa tay đoạt lấy điện thoại di động của cậu ta. "Không cần thì thôi đi, cậu trả lại cho tôi."
"..."
Thịt ruồi cũng là thịt.
Hạ Kỳ Niên thu lì xì xong liền đổi tên người ta thành "Chúa Keo Kiệt."
Đêm mùa hè ve kêu từng trận, chúng dường như không biết mệt mỏi, đôi khi còn có vài tiếng ếch kêu vọng vào từ bên ngoài cửa sổ, Thịnh Tinh Hà đột nhiên nhận ra rằng đã lâu họ không lắng nghe âm thanh của thiên nhiên.
Mới đây thôi còn cảm thấy những âm thanh này thật ồn, nhưng bây giờ lại thấy thật thoải mái.
Hai người câu có câu không chuyện phiếm với nhau vài câu, đề tài lại kéo trở về nhảy cao.
"Khi anh bao nhiêu tuổi thì bắt đầu luyện nhảy cao?" Hạ Kỳ Niên hỏi.
"Mười hai tuổi." Thịnh Tinh Hà nói.
Hạ Kỳ Niên tính toán một chút, kinh ngạc: "Sớm quá, vậy anh luyện tập cũng hơn mười năm rồi."
Thịnh Tinh Hà gật gật đầu: "Mười lăm năm."
Kiên trì cho một điều không thể đoán trước trong suốt mười lăm năm, chỉ cần nghe thôi đã đủ sốc.
"Vậy sau đó vì sao anh lại bị cấm thi đấu?" Hạ Kỳ Niên hỏi tới.
Đồng tử của Thịnh Tinh Hà hơi co rụt lại.
Kể từ khi báo cáo xét nghiệm nướ© ŧıểυ được đưa ra, hầu như tất cả mọi người đã nhắm mũi nhọn vào anh và huấn luyện viên của mình, những giải thích ác ý và các tin lên án ùn ùn bủa vây.
Mọi người thích tin vào những gì mà họ xác định là thật.
Rất ít có người chịu nhìn vào ánh mắt anh hỏi một câu, rốt cuộc là vì sao lại bị cấm thi đấu?
Khi Hạ Kỳ Niên hỏi lời này đã cẩn thận chú ý đến vẻ mặt của Thịnh Tinh Hà, cũng may sắc mặt đối phương không vì vậy mà trở nên nặng nề, cậu biết mình đã không dẫm phải bãi mìn của đối phương.
Vì vậy, cậu thăm dò: "Không có liên quan gì với huấn luyện viên Biên Hãn Lâm hết phải không?"
Thịnh Tinh Hà cảm thấy có chút ngoài ý muốn. "Ừm" một tiếng. "Vì sao lại cảm thấy không liên quan đến ông ấy?"
"Trực giác, tôi biết những người thực sự yêu thể thao sẽ không chạm vào những thứ đó. Một khi chạm vào thì đã thua rồi."
Quả thật là vậy.
Thực sự yêu thích thì sao lại nỡ phá hỏng, nhưng đạo lý đơn giản như vậy hầu hết mọi người đều không hiểu.
Chuyện này đã qua một năm, Thịnh Tinh Hà vẫn cố gắng muốn đè ép những cảm xúc tiêu cực kia xuống.
Không nghĩ đến, không nhìn tới, không tìm nghe.
Anh cảm thấy mình đã làm rất tốt, ít nhất có thể thản nhiên đối mặt với sự nghi ngờ của Tần Bái, có thể kiêu ngạo đưa ra những lời hung dữ, có thể ung dung vượt qua thanh ngang, nhưng khi lần nữa nhớ lại trận đấu đó, anh vẫn bị bao bọc trong nỗi mất mát và bất lực thật lớn.
"Có người thả gì đó vào nước của tôi." Giọng anh rất nhẹ, tựa như đang cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc nào đó.
Hạ Kỳ Niên nhíu nhíu mày.
Con đường Thịnh Tinh Hà gia nhập Đội tuyển Quốc gia cũng không thuận lợi, ba năm trước bị chấn thương gân, phải tạm nghỉ để điều trị, trong thời gian đó rất nhiều chi phí đều là do Biên Hãn Lâm trả, quan hệ giống như người thân.
Do hai áp lực từ chấn thương và kinh tế, Thịnh Tinh Hà bị chứng rối loạn lo âu, huấn luyện viên đã luôn ở bên cạnh khuyến khích và chăm sóc anh.
May mắn là chấn thương chân của anh phục hồi tốt, quay lại sân đấu rồi liên tục lập thành tích cá nhân tốt nhất, năm ngoái còn giành được chức vô địch giải chung kết nhảy cao trong nhà.
Trạng thái thân thể của anh đang ở giai đoạn hoàng kim của sự nghiệp thể thao, tương lai có thể nói là đầy tươi sáng.
Mục tiêu cuối cùng của Thịnh Tinh Hà là đánh sâu vào giải vô địch thế giới, nhưng ngay tại giải vô địch điền kinh tháng 8, kết quả xét nghiệm nướ© ŧıểυ của anh lại dương tính.
Điều này có nghĩa là trong đồ ăn hoặc trong thuốc anh dùng có chứa các thành phần thuốc bị cấm, thành tích thi đấu của anh bị hủy bỏ ngay tại chỗ, không thể tiến vào trận chung kết.
Trước khi sự việc còn chưa được tra rõ ràng thì các phương tiện truyền thông đã đua nhau nhảy ra lên án, tin đồn bay đầy trời khiến hình tượng và tinh thần của Thịnh Tinh Hà đều chịu ảnh hưởng nặng nề.
Thực tế, dù là trong giới điền kinh hay cả giới thể thao thì những vụ bê bối doping nhiều vô cùng vô tận, rất nhiều vận động viên của các quốc gia có thể bị rơi vào sóng gió thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ vì đủ loại lý do.
Một số là chủ động, một số khác là bị động.
Nguyên nhân bị động được chia thành rất nhiều loại, bị gài bẫy hoặc uống nhầm một số loại thuốc có chứa thành phần thuốc cấm, vô tình ăn trúng thịt có chứa hormone, nhưng tất cả những điều trên không đủ để Hiệp hội Điền kinh ra lệnh đặc xá, bởi vì không ai có thể chứng minh được rằng mình vô tội.
Kết quả của tổ chức chống thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ đưa ra không được bao lâu, đội đã đưa ra hình phạt cấm thi đấu bốn năm với Thịnh Tinh Hà.
Sự nghiệp của một vận động viên rất ngắn ngủi, thời gian bùng nổ của vận động viên nhảy cao chỉ có vài năm, bị tuyên bố cấm thi đấu bốn năm ở tuổi 26 có nghĩa là hoàn toàn bị cắt đứt đường lui, không khác gì với lệnh cấm suốt đời.
Mắt thấy học trò bị ép đến đường cùng, Biên Hãn Lâm phẫn nộ bất bình đi tìm cấp trên lý luận hết lần này tới lần khác, xin kiểm tra lại.
Các mẫu xét nghiệm nướ© ŧıểυ thường được lưu trữ trong hai chai A, B, cuối cùng kết quả xét nghiệm của chai B vẫn dương tính.
"Chứng cứ vô cùng xác thực". Nồi này đã đội cứng rồi.
Trong nửa năm đầu, Thịnh Tinh Hà không hề dùng bất kỳ loại thuốc nào, bình thường ăn uống cái gì cũng hết cẩn thận lại càng thêm cẩn thận, mấy thứ như thịt lợn, giăm bông linh tinh cũng không bao giờ dám chạm vào, duy nhất đáng ngờ là chai nước khoáng uống trong phòng thay đồ.
Thịnh Tinh Hà uống nước khoáng có một thói quen là sẽ thuận tay xé bao bì bên ngoài, để khi uống cùng một lúc với đồng đội có thể nhanh chóng phân biệt chai nào là mình đã uống.
Ngày hôm đó sau khi thay quần áo xong, anh cầm chai nước trên băng ghế dự bị, cảm thấy mực nước cao hơn một chút, nhưng cả phòng thay đồ chỉ để có một chai nước đó, lúc ấy đầy đầu óc đều là chuyện thi đấu, anh theo bản năng cho rằng mình đã nhớ nhầm chứ căn bản không nghĩ nhiều, sau khi xảy ra chuyện mới nhớ có điều gì đó không ổn.
Phòng thay đồ không có camera, lối đi lại có rất nhiều người qua lại, căn bản không thể nào tra được.
Ai cũng đều đáng nghi nhưng ai vừa nhìn qua cũng đều trông rất vô tội.
Trong lúc vô cùng bất đắc dĩ, Biên Hãn Lâm gạt Thịnh Tinh Hà thú nhận "hành vi phạm tội" của mình với đội, nói là đã thêm thứ gì đó vào thực phẩm dinh dưỡng của anh, mục đích chính là để ông lấy được tiền thưởng.
Thịnh Tinh Hà đương nhiên không hy vọng huấn luyện viên vì chuyện này mà mất việc, đó là lần đầu tiên anh cãi nhau với Biên Hãn Lâm, nhưng cuối cùng vẫn bị huấn luyện viên dạy dỗ một trận chặn lại.
"Cả hai báo cáo của em đều dương tính! Em nghĩ bây giờ em nói gì người khác có tin không? 10.000 câu giải thích cũng không thuyết phục bằng một tấm huy chương vàng đâu, chỉ có thực lực mới có thể chứng minh được sự trong sạch của chính mình, chỉ khi vượt qua độ cao ấy, em mới có thể thoải mái tuyên bố với mọi người rằng em căn bản không thèm dùng những thứ đó!"
"Khi em giành chiến thắng cuối cùng, vết nhơ trong quá khứ sẽ trở nên không đáng nhắc tới, nhưng nếu em bỏ cuộc ngay bây giờ, cả đời của em cũng chỉ như vậy mà thôi!"
Thịnh Tinh Hà không nói nên lời.
Nhảy cao đối với anh là tín ngưỡng khắc sâu trong xương tuỷ, cũng quan trọng như mạng sống của anh vậy.
Hiển nhiên là làm sao anh có thể cam lòng từ bỏ.
Kết quả cuối cùng của chuyện này là Biên Hãn Lâm vi phạm nghiêm trọng quy tắc chức nghiệp, bị trục xuất khỏi đội huấn luyện và suốt đời không được dẫn dắt đội tuyển tham gia thi đấu nữa.
Thời gian cấm thi đấu của Thịnh Tinh Hà được giảm xuống còn 18 tháng, đồng thời cấm tham gia huấn luyện cho bất kỳ đội tuyển nào.
Trong suốt câu chuyện, Hạ Kỳ Niên đều trong trạng thái kinh ngạc, một hồi lâu sau mới phục hồi lại tinh thần: "Nếu huấn luyện viên Biên đã cõng nồi rồi, vì sao anh còn bị phạt?"
Thịnh Tinh Hà bất đắc dĩ cười cười: "Trong lớp học có bạn A bị mất ví, giáo viên tìm thấy trong bàn học của bạn B cùng lớp, cậu ấy nói tôi không biết, tôi thực sự không biết gì cả, cậu nghĩ trong lớp sẽ có bao nhiêu người sẵn sàng tin cậu ấy vô tội?"
Thi đấu có quy tắc của thi đấu, còn có vô số đôi mắt luôn nhìn chằm chằm.
Rất nhiều chuyện không phải chỉ một câu nói là có thể giải thích rõ ràng được.
Ý nghĩa cuối cùng của hình phạt là để đảm bảo sự công bằng của hệ thống thi đấu, nhưng cũng cảnh báo các vận động viên khác, không được đầu cơ trục lợi.
Càng khiến Hạ Kỳ Niên cảm thấy khó tin hơn cả chân tướng đằng sau chuyện này là sự hy sinh của Biên Hãn Lâm.
Trên thế giới này có bao nhiêu người sẵn sàng hy sinh danh dự cả đời và tương lai của mình để dọn đường cho người khác?
Rõ ràng Thịnh Tinh Hà gặp được Biên Hãn Lâm là may mắn, nhưng sự hy sinh này cuối cùng sẽ đổi lại điều gì thì không thể đoán trước.
Ai dám đảm bảo rằng mình có thể chịu được áp lực từ mọi phía để không ngừng vượt qua những thành tích trong quá khứ?
Vừa nghĩ đến những điều này, cậu cũng cảm thấy không thở nổi thay Thịnh Tinh Hà, 18 tháng này anh nhất định là sống trong dày vò.
Hạ Kỳ Niên về nhà thì đã 11 giờ.
Khi cậu ngồi bên giường bèn theo bản năng nhìn ra cửa sổ.
Đây là lần đầu tiên cậu chú ý đến tòa nhà đối diện, có năm hộ vẫn còn sáng đèn.
Các tòa nhà chung cư đều được thiết kế giống nhau, tầng dưới cùng đều đặt hộp thư, đèn sáng từ tầng thứ hai.
Thịnh Tinh Hà sống trên tầng ba, phòng ngủ chính ở phía nam, trùng hợp ngẫu nhiên mà ở ngay trong tầm nhìn của cậu, cửa sổ không kéo lại, có thể thấy đồ nội thất trong phòng một cách rõ ràng.
Ánh đèn là tông màu ấm áp vui vẻ, người đàn ông ở bàn làm việc đang cúi đầu nhìn cái gì đó, thỉnh thoảng còn xoay bút.
Cây bút bị rơi, anh cúi xuống nhặt nó lên, tiếp tục quay.
Hạ Kỳ Niên cúi đầu gửi wechat.
[N: Anh đã ngủ chưa?]
[Chúa Keo Kiệt: Ngủ rồi.]
[N: Ngủ rồi ai trả lời tin nhắn cho tôi vậy?]
[Chúa Keo Kiệt: Có rắm mau thả.]
Ha! Cái thái độ này!
Hạ Kỳ Niên giơ tay lên chụp ảnh rồi gửi qua, chỉ thấy Thịnh Tinh Hà cúi đầu nhìn thoáng qua, lập tức quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Đèn đường cũng có màu vàng ấm áp, khiến cả đêm hè cũng yên ả nhẹ nhàng.
Hai người cách nhau một lối đi rộng nhìn nhau cười.
[Chúa Keo Kiệt: Cậu nhìn lén tôi.]
[N: Nhìn thẳng nha, anh đang xem cái gì vậy?]
Thịnh Tinh Hà giơ sách dán lên cửa sổ, Hạ Kỳ Niên có thò toàn bộ thân thể ra ngoài cũng không thể nhìn rõ tên sách.
[N: Cái gì vậy?]
[Chúa Keo Kiệt: Sách giáo dục bìa xanh, trong này có nói về cách đối phó với đám trẻ hư không nghe lời.]
[N: Tôi không nghe lời khi nào vậy?]
[Chúa Keo Kiệt: Nghe lời? Vậy bây giờ mau leo lên giường đi ngủ đi.]
Hạ Kỳ Niên bĩu môi, nằm trên giường, nhấc chân kéo rèm cửa sổ lên.
[Chúa Keo Kiệt: Ngủ ngon, ngày mai gặp.]
Ở dưới còn kèm theo một phong bì đỏ lớn 200 đồng.
[Chúa Keo Kiệt: Quên nói nữa, dọn dẹp rất sạch sẽ, đánh giá năm sao, lần tới sẽ tìm cậu tiếp.]
Hạ Kỳ Niên đạp đạp chân, vừa lòng thoả dạ nhắm mắt lại.
_ Hết chương 9 _