Lúc Sở Nguyệt Hà lại lần nữa mở mắt, nàng nằm ở trên giường trong tẩm cung của Hách Thiên Kình, trời đã tối. Ánh mắt nàng trống rỗng nhìn phía trước, trong đầu rất nhanh xẹt qua chuyện phát sinh hai, ba ngày trước...... Nàng cảm giác cổ họng nóng rực, tâm, đã chết.
“ Tỉnh? Tỉnh rồi thì tới đây.” Thanh âm quỷ mị vang lên bên ngoài tấm màn, nàng lại ngây người một lúc, mới ngồi dậy, nàng phát hiện trên người chính mình mặc một bộ quần áo, vẫn là vải dệt đơn bạc. Nàng bình tĩnh xuống giường, giữa hai chân nóng rực truyền đến đau đớn mãnh liệt, nàng nhất thời khó có thể chịu đựng ngã xuống.
“ Đứng lên.” hắn lạnh lùng thúc giục.
Sở Nguyệt Hà cắn chặt răng, cố gắng bò lên, gian nan buốc đến trước mặt hắn.
“ Ngồi xuống.” Lại là mệnh lệnh.
Sở Nguyệt Hà chậm rãi ngồi vào ghế, hạ thân bị thương tiếp xúc với đồ vật cứng rắn, lại truyền đến đau đớn nóng rực, biểu tình của nàng cũng chỉ bình tĩnh lạnh lùng.
“ Uống hết đi.” Cầm lấy một chén nước màu nâu.
Nàng duy trì tư thế, duy trì biểu tình cùng đôi mắt lạnh như băng, không có đáp lại.
Sự lãnh đạm của nàng làm cho Hách Thiên Kình phi thường không tức giận.” Uống hết nó, hay là ta lại muốn ngươi thêm một lần nữa?” vô tình lãnh khốc uy hϊếp.
Nét mặt Sở Nguyệt Hà đột nhiên thay đổi, mặc kệ nàng cố ý ngụy trang như thế nào, đều tránh không khỏi trong lòng sợ hãi, nàng nhận lấy nước canh, uống một hơi cạn sạch.
Hách Thiên Kình nheo mắt lại, nhìn nàng uống, cư nhiên có một loại xúc động muốn đánh rớt bát canh trên tay nàng......
Uống hết canh, nàng đặt bát lại trên bàn.
“ Ăn cái gì.” mệnh lệnh kế tiếp.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, thấy đầy bàn món ngon phong phú, nàng không có thèm ăn, nhưng vẫn giơ đũa lên, đem món gần nhất nhét vào trong miệng.
Đợi cho hắn vừa lòng , nàng mới buông bát ra.
“ Sau này ngươi liền sống ở『 Tuyết Vân hiên 』, vàng bạc châu báu hoặc quần áo, ngươi muốn cái gì?” hắn đối với nữ nhân thị tẩm luôn luôn hào phóng.
Nàng trầm mặc không đáp lại.
“ Chẳng lẽ ngươi muốn danh phận? Phải biết rằng, nữ tử giống ngươi không có tư cách yêu cầu danh phận .” Hắn lãnh khốc mà vô tình nói.
“ Ta cái gì cũng không muốn.” Chỉ hy vọng hắn nhanh chóng phóng thích nhóm nữ nhân của Nguyệt Nha quốc.
Hắn tức giận, dùng sức nâng cằm nàng lên.” Sở Nguyệt Hà! Đừng chọc giận ta!”
“ Ta không dám!” Mặc dù nói như thế, ánh mắt lại không ngại nhìn lại hắn.
Hắn thật muốn một tay bóp chết nàng!” Người đâu!” hai vị thuộc hạ được gọi tiến đến.
“ Đem nàng mang về 『 Tuyết Vân hiên 』!” Miễn cho hắn nhìn phiền lòng.