Chương 43: Bữa ăn tối sinh nhật (hạ)
“Chúng ta nhìn rất phối hợp đúng không?” Tô Ức Thần giống như tình nhân thân mật cúi đầu hỏi Bắc Đường Yên.
Bắc Đường Yên hơi ngẩng đầu, động tác của hai người mặc kệ là ở góc độ nào cũng hết sức mập mờ, đội chó săn ẩn núp ở một bên cuối cùng cũng bộc lộ được tài năng, đèn flash không ngừng nháy lên.
“Nếu anh đẹp trai hơn một chút nữa thì càng thích hợp.”
“Còn có người đẹp trai hơn anh sao, vậy chắc không phải là người rồi.”
“Đúng vậy, cầm thú còn đẹp trai hơn anh.”
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, ánh mắt kia làm cho người ta chỉ cần nhìn vào một lần liền tưởng tượng được tình cảm sâu nặng như thế nào, nhưng lời nói của hai người lại hết sức không có cảm xúc.
“Hai vị, mời vào bên trong.” Phục vụ thấy hai người đã nghĩ lấy ánh mắt mập mờ nói chuyện với nhau mới cẩn thận chen lời vào, mặc dù nhìn hai người này rất đẹp mắt, nhưng nếu cứ đứng ở trước cửa nhà hàng như vậy cũng không phải là chuyện tốt.
Tô Ức Thần dùng tay làm dấu mời vào, Bắc Đường Yên khẽ mỉm cười nói ra vị trí mình đã đặt sẵn, sau đó dưới sự hướng dẫn của phục vụ đi đến bàn ăn bên cạnh cửa sổ sát đất, từ nơi này nhìn xuống có thể nhìn thấy ở bên ngoài nhà hàng xuất hiện vài bóng dáng lén lúp cầm máy chụp hình không ngừng.
Bắc Đường Yên thu hồi ánh mắt, trong mắt thoáng qua một tia tà khí, cô nhẹ nhàng giơ tay lên vén sợi tóc Tô Ức Thần đang ngồi đối diện. . .động tác của cô làm Tô Ức Thần ngây ngẩn cả người, nhưng ngay sau đó liền phản ứng kịp thời, nhẹ nhàng bắt được tay cô đặt ở bên khoé miệng, rất mập mờ nhưng không có hôn lên, chẳng qua là đặt nhẹ bên mép liền buông ra.
“Cùng người đàn ông kia giận dỗi sao?” Tô Ức Thần nhướng mi hỏi.
“Không phải.” Bắc Đường Yên cũng không có nói dối, đây cũng không phải là giận dỗi dễ dàng như vậy, hai người bọn họ là chia tay, nhưng mà chỉ là tạm thời mà thôi.
“Trước tiên chúng ta nói về chuyện tốt trước, nếu người đàn ông kia bởi vì chuyện này mà đến tìm anh trả thù, tiền thuốc thang là em thanh toán.” Thật ra thì Tô Ức Thần rất là tò mò, người như thế nào mà có thể khiến Bắc Đường Yên “hy sinh” nhiều như vậy, nhưng mà nhìn bộ dáng của cô anh cũng biết là cô không muốn nói, anh có hỏi nữa cũng vô ích, cứ để mọi chuyện diễn ra như vậy đi, người đàn ông kia không biết đã đắc tội với cô như thế nào, cho nên cô tìm anh diễn kịch, ai, người nào yêu Bắc Đường Yên nhất định sẽ phải chịu đau khổ.
“Thanh toán, anh quên là bạn thân mình mở bệnh viện sao, hơn nữa còn là bệnh viện nổi tiếng nhất về khoa thần kinh, anh đi khám có thể được miễn phí.”
“. . . . .”
Cả đêm hôm đó Tô Ức Thần đảm nhiệm vai trò bạch mã hoàng tử kiêm nơi trút giận, mặc dù Bắc Đường Yên luôn cười nhưng ánh mắt kinh khủng làm anh không thể nào tiêu hoá được, hơn nữa Bắc Đường Yên còn nói khích anh, làm hại anh ngay cả thức ăn ngon cũng không nuốt xuống được, anh phải chịu đau khổ cho đến khi đưa Bắc Đường Yên về nhà mới có thể thở phào nhẹ nhõm, may mắn ngày hôm nay cũng đã trôi qua.
Bắc Đường Yên sau khi trải qua bữa tối do dự liên tục cuối cùng vẫn trở về nhà, cô biết Viêm Liệt nhất định không còn ở đó, nhưng cô không biết Viêm Liệt có lấy hành lý hay không hay là tự mình rời đi, tự giễu tự suy nghĩ, Bắc Đường Yên mở cửa nhà trọ, đón chào cô chính là căn phòng trống vắng im lặng không có bất kỳ hơi thở nào.
Cô không mở đèn, trực tiếp đổi giày đi đến trước cửa phòng Viêm Liệt, đẩy ra cánh cửa đang khép hờ, rất nhiều vật dụng không thay đổi, nhưng mà chỉ cần cẩn thận quan sát là có thể phát hiện trong phòng ít đi một vài vật dụng, thứ mất đi chính là đồ đạc của Viêm Liệt.
Vẫn rời đi như cũ, mặc dù Bắc Đường Yên đã sớm đoán được kết quả như thế này nhưng ở thời điểm xác nhận vẫn cảm thấy lòng hơi chua xót, nhìn mình giống như bị bỏ rơi vậy.
Bắc Đường Yên đứng trong phòng Viêm Liệt, cô phải dùng hết sức mới có thể xoay người rời đi, đóng lại cửa phòng Viêm Liệt, đồng thời cũng đóng lại sự dịu dàng không thuộc về mình.
Viêm Liệt, bắt đầu từ ngày hôm nay chỉ cần là thứ em muốn lấy được, em nhất định sẽ dùng mọi phương pháp để anh vĩnh viễn không thể rời xa em, nhưng sẽ không cho anh cơ hội tự do lựa chọn!
Ở một phút khi cô xoay người kia, trong lòng Bắc Đường Yên hứa hẹn lời thề lạnh lùng hà khắc!
Ngày thứ hai
Trang đầu tin giải trí, ngôi sao trong làng giải trí phải hạ màn để cho xì căng đan của nữ vương giới kinh tế lên ngôi, tổng tài tập đoàn Bắc Đường – Bắc Đường Yên tiểu thư hẹn hò Bạch Mã Vương Tử.
Sáng sớm, trên trang đầu mọi tờ báo đều tuyên truyền hình ảnh buổi hẹn lãng mạn giữa Bắc Đường Yên và Tô Ức Thần ọi người cùng biết, nhưng mà nửa giả nửa thật không giống nhau, chân tướng sự thật còn cần phải điều tra thêm, người trong cuộc vẫn giữ vững trầm mặc, bị hỏi thì chỉ cười cười thần bí, nội tình trong đó vẫn còn bí mật như cũ.
“Tiểu Viêm, em giận dỗi với tổng tài sao?” Chị Liễu cầm một đống báo đi đến trước mặt Viêm Liệt, hết sức quan tâm hỏi.
“Chị Liễu, nếu như bây giờ em nói em và tổng tài ngoại trừ quan hệ cấp trên và cấp dưới ra thì một chút quan hệ cũng không có, chị có thể bỏ qua cho em không?” Giọng nói của Viêm Liệt có chút trầm thấp, nụ cười ánh mặt trời như mọi ngày cũng biến mất không thấy, cả người nhìn như rất sa sút.
Liễu Nguyệt nhìn bộ dáng của Viêm Liệt, chị cũng muốn hỏi ra lời đang giấu trong lòng nhưng không được, chỉ đành thở dài nhẹ nhàng, nói, “Đừng để trong lòng, công việc quan trọng.”
Mặc dù Liễu Nguyệt không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng đương nhiên không phải là chuyện tốt, hơn nữa nhìn cái bộ dáng này của Viêm Liệt, ai, bị thương cũng không nhẹ, mặc dù môn đăng hộ đối là cái vấn đề có chút truyền thống nhưng trên thực tế những người không cùng một vòng kinh tế ít khi có kết quả tốt, hơn nữa giống như là địa vị của tổng tài làm sao có thể động tình với thằng nhóc như Viêm Liệt đây.
Thật ra thì, chỉ cần những người biết về quan hệ giữa Viêm Liệt và Bắc Đường Yên, thấy những bài báo về Bắc Đường Yên, thì tất cả đều hết sức đồng tình với Viêm Liệt, nhưng mà cũng không có mắng Bắc Đường Yên, bởi vì đây cũng là kết cục mọi người đã đoán trước được, thậm chí còn có vài người nói lúc đó họ quen nhau chính là một hiểu lầm, nghe sai rồi đồn bậy mà thôi.
Viêm Liệt biết Liễu Nguyệt đang an ủi mình, anh miễn cưỡng nặn ra nụ cười, tiếp tục công việc trong tay.
Buổi chiều ngày hôm qua, sau khi Viêm Liệt đi ra khỏi phòng làm việc Bắc Đường Yên liền trực tiếp đến chung cư của cô lấy lại những thứ thuộc về mình, còn những món đồ Bắc Đường Yên mua cho anh, anh không có lấy đi, vội vã chạy khỏi nơi đó trở lại ký túc xá, mặc dù anh chuyển đến chung cư của cô nhưng vẫn chưa trả phòng trong ký túc xá, lúc đó anh cảm thấy mình thật may mắn còn có nơi để đi.
Sau đó anh nhốt mình trong ký túc xá cả một buổi tối, suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra, nghĩ đến khoảng thời gian ngọt ngào khi ở chung với Bắc Đường Yên thì sẽ mỉm cười, nghĩ đến những chuyện Bắc Đường Yên làm tổn thương Âu Nhược Nhã thì sẽ đau lòng, cái chết của Âu Nhược Nhã đả kích anh thật lớn, nhưng làm anh không tiếp nhận nổi chính là thái độ của cô, tại sao cô có thể bình tĩnh như vậy, có thể nói cho anh biết tất cả mọi chuyện đều không có xảy ra, rõ ràng là cô có lỗi, nếu không Âu Nhược Nhã cũng sẽ không chết, tại sao cô phải dùng thủ đoạn ác liệt như vậy đối xử với một người vô tội, anh không nghĩ ra, vẫn luôn không nghĩ ra.
Hơn nữa, thái độ của cô càng làm cho anh cảm thấy đau lòng và tuyệt vọng, cái thái độ lạnh như băng đó làm anh cảm thấy rét lạnh mỗi khi nhớ lại, đó không giống như là nhìn người mình thương mà giống như nhìn kẻ thù của mình, nhất là sau lời nói mang theo ý tứ uy hϊếp đó, trong đó hàm chứa lạnh lùng vô tình, cho nên, anh chạy, trốn tránh tất cả, không muốn lại đi chơi cái trò mình không chơi nổi, cũng không muốn lại nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của cô.
Nắm chặt văn kiện trong tay, Viêm Liệt biết mình lại lâm vào ký ức đau khổ không nên nhớ lại, lắc đầu một cái, anh muốn giúp mình bình tĩnh một chút, không muốn bản thân lại nhớ đến những chuyện vô dụng kia, nhưng ánh mắt lại không nghe lời nhìn về bài báo, phía trên là một cô gái xinh đẹp nhẹ nhàng kéo tay một người đàn ông anh tuấn, xứng đôi làm cho người ta than thở, đây mới là lựa chọn của cô sao, lúc cùng anh chia tay liền tìm người khác làm bạn, như vậy cô rốt cuộc coi anh là cái gì, một món đồ chơi sao?