Vượt Bóng Tối Để Yêu Em

Chương 5: Đã từng muốn tự sát

Ngồi trên xe bus ở dãy ghế cuối, một năm qua thời gian cứ lẵng lặng trôi qua.Tử Kiều biết rõ chỉ vì cô không nhìn thấy nên luôn nghĩ mọi thứ vẫn như cũ, như lúc cô vẫn còn ánh sáng.Thật ra tất cả mọi thứ đều đã âm thầm thay đổi,cô nở nụ cười tự chế giễu chính mình.

Cô bây giờ khác gì kẻ tàn tật, mù lòa tự lo cho bản thân còn khó khăn thì có quyền gì đòi hỏi người khác phải yêu thương mình.

Cô với Mạc Lăng bên cạnh nhau cũng gần ba năm rồi,thời gian không quá dài cũng không quá ngắn.Mỗi cử chỉ, điệu bộ của anh ta Tử Kiều điều nắm rõ trong lòng bàn tay.Cô không phải là kẻ bám người,ngày xảy ra tai nạn biết mình trở thành người vô dụng cô cũng đã quyết định buông tay nhưng Mạc Lăng nhất quyết không chấp nhận.Từ khi bên cạnh nhau, Mạc Lăng đối xử với cô khá tốt, với một người từ bé thiếu thốn tình thương như Tử Kiều thì không có điều gì phải xét nét ở Mạc Lăng.

- Tới rồi, trạm xe A.

Người người chen chút nhau xuống xe, bác tài và người xét vé ở đây quá quen thuộc với Tử Kiều.

Cô gái mù nhưng vô cùng xinh đẹp.

Mỗi lần bọn họ nhìn thấy cô gái này là sự thương tiếc và đồng cảm vô hạn.Nên cử chỉ đối với cô cũng nhẹ nhàng hơn bao người.

- Được rồi, tới cô rồi cô gái.

Tử Kiều mỉm cười,lúc này mới chậm rãi đứng lên, người đàn ông lớn tuổi còn cẩn thận nhắc nhở cô những bậc thang. Có lẽ ông trời lấy cho cô cái này sẽ cho cô cái khác thì phải, từ khi bị mù Tử Kiều phát hiện ra trí nhớ mình lại rất tốt và mọi giác quan nhạy bén vô cùng. Nơi nào đã đi qua cô sẽ cố gắng nhớ lấy để lần sau đi tốt nhất mà không va vấp.

Tử Kiều thở dài cô thật lòng không muốn về nhà,vì thật ra ngôi nhà đó cũng chẳng ai muốn cô trở về. Trước khi bị mù cô vốn là cô sinh viên trường đại học A,điểm luôn đứng top ở trường dù thời sinh viên Tử Kiều sống rất khó khăn,một ngày làm biết bao nhiêu là việc để trang trãi cho việc học hành, còn cố dành học bổng để đỡ phần vất vả. Mọi công sức đều đền đáp xứng đáng khi cô tốt nghiệp loại ưu, tiếng anh của Tử Kiếu cũng khá tốt.Vừa ra trường cô liền được nhận vào khách sạn An Thịnh với chuyên ngành quản trị khách sạn.Cô sinh viên đầy mơ ước, vóc dáng cao ráo khuôn mặt xinh đẹp, đầy hứa hẹn cho tương lai.

Tuy là tốt nghiệp Quản trị khách sạn nhưng công việc Tử Kiều thích theo đuổi lại là một nhà văn nhưng cô muốn kiếm tiền thật nhanh thì việc viết lách chỉ có thể gác qua một bên.

Trước khi bị mù Tử Kiều cũng tự viết rồi đăng lên trang cái nhân của chính mình chia sẽ cho mọi người cùng đọc nhận lại rất nhiều sự yêu thích của bạn đọc. Mọi người còn nói với Tử Kiều nếu tác phẩm của cô được làm phim sẽ rất hay.Thế là Tử Kiều đã nhiều lần kể lại cho Mạc Lăng nghe.

Cô còn đang suy nghĩ không biết làm sao để chạm đến điều mơ ước ấy thì tai nạn đã xảy đến,chỉ trong một đêm Tử Kiều như rơi xuống vực thẳm. Công việc chính làm ở khách sạn cũng bị cho thôi việc cả việc viết lách Tử Kiều cũng không làm được.

Một năm trôi qua ai nhìn vào cũng thấy cô bình tĩnh không nháo hay ồn ào khiến họ khó hiểu.Thật ra không ít lần Tử Kiều đã nhiều lần muốn tự sát trong đêm nhưng đến cuối cùng là không cam tâm.

Cô không sợ chết, chỉ những ai sống trong bóng tối đeo mang mới hiểu rõ so với cái chết thì mất đi ánh sáng nó càng đáng sợ hơn gấp bội phần.

Chỉ là cô tức giận, cô không cam tâm vì ông trời bất công với mình.

Vì cớ gì bao nhiêu khổ đau không ngừng đổ xuống đầu cô.Năm cô vừa tròn mười hai tuổi mẹ cô nhẫn tâm bỏ rơi cô, ba của cô vì thế mang tất cả uất hận ngày đêm đều trút giận đòn roi lên da thịt của cô.Nhưng cô chưa bao giờ muốn quay lưng lại với ông ấy vì ít nhất ông ấy vẫn chịu ở cạnh cô, cô còn nghĩ cố gắng học hành thật tốt để rồi một ngày chăm sóc cho ông.

Nhưng rồi sao?

Ông trời bất công lại lấy đi đôi mắt của cô, đem cô nhốt vào ngục tối.Biến cô thành một phế phẩm không hơn không kém.Đến tận khi không còn thấy đường nữa Tử Kiều mới chợt hiểu, thì ra không phải ba của cô muốn ở cạnh cô mà vì trước đó cô có giá trị, ngày đêm cày việc lo cho ông đủ tiền cờ bạc.Còn bây giờ ông ta chỉ hận làm sao không sớm bán phức cô đi cho nhẹ gánh.

Tâm tư của Tử Kiều hiện tại đều đặt vào bản thảo tiểu thuyết kia.Khi không còn ánh sáng nữa, bản thảo đó chính là sự hi vọng cuối cùng của cô.Tử Kiều muốn kiếm tiền, có một số tiền cô sẽ xin vào bệnh viện khiếm thị.Cô sẽ sống với những người có cùng hoàn cảnh với mình. Và chỉ có ở nơi đó cô mới không bị đánh đập, mắng chửi hay miệt thị, khinh khi.

Sống cả đời ở trong đó có lẽ là sự giải thoát tốt nhất.

Cho nên cô rất nôn nóng chờ đợi kết quả nhưng rõ ràng cô đã đưa cho Mạc Lăng đem đến ứng tuyển ở Hoa Hạ gần một tháng rồi vẫn chưa có kết quả gì cả.Thành hay bại gì cũng phải cho cô một câu trả lời, do hôm này vì liên lạc với Mạc Lăng không được Tử Kiều đành đi đến Hoa Hạ không ngờ lại xảy ra chuyện.

Bước chân chậm chạp của Tử Kiều đi vào con hẻm nhỏ gần đến ngôi nhà cũ kĩ quen thuộc.

- Tử Kiều cậu về rồi.

Tử Kiều trước hết là bất ngờ sau đó trở nên vui vẻ.

- Tiểu Hạ là cậu?

Cô gái bước nhanh đến nắm lấy tay Tử Kiều, cưới tít mắt nói.

- Đúng vậy mình về xử lý một ít việc, ngày mai mình lại quay về thành phố T.

Tử Kiều gật đầu xem như đã hiểu, Hạ Đồng chính là bạn tốt của cô từ thời sinh viên.Từ ngày cô gặp chuyện ai cũng quay lưng chẳng dám nhận người quen duy nhất Hạ Đồng là không.

Lúc hai người ríu rít nói chuyện với nhau, A Nương đi ra sắc mặt khó coi,miệng lầm bầm.

- Ba của cô nói hôm nay ở nhà không đi đâu hết.Đã không thấy đường rồi đừng có thích đi lung tung.

Nụ cười trên môi Tử Kiều chợt tắt, lời lẽ khó nghe của bà ta khiến Hạ Đồng vừa tức giận vừa xót xa cho Tử Kiều.

Người phụ nữ mặt mài hung tàn còn nói năng thô lỗ kia chính là vợ sau của Trần Phỉ ba của Tử Kiều. Từ khi mẹ Tử Kiều rời đi chỉ mấy tháng sau ông ta đã rước người phụ nữ này về.

Lúc Tử Kiều sáng mắt cô không quản bọn họ ra sao.Vì thời gian cô ở nhà không nhiều,từ bé Tử Kiều đã biết lao động kiếm tiền,tiền học cũng không cần họ nặng nhọc lo toan. Đến khi cô ra trường vào làm khách sạn lớn ở thành phố, cả nhà hai người kia đều do một tay Tử Kiều lo liệu. Chẳng những thế, cậu mợ bên cạnh nhà còn có bà nội của Tử Kiều cũng nhờ vả cô không ít.

Từ khi Tử Kiều xảy ra chuyện bọn họ liền trở mặt, xem Tử Kiều như gánh nặng chỉ muốn ném đi cho rảnh nợ.

- Dì Nương, mong dì cẩn thận lời nói.Dì nói như thế không sợ Tử Kiều buồn hay sao.

A Nương cười ra tiếng khinh thường, dùng chiếc khăn phơ phẩy như đuổi đám ruồi đang tác quái trên đống chuối được phơi khô.

- Tôi là nói sự thật làm sao phải buồn.Đã thế còn không biết thân biết phận.Chúng tôi vất vả lắm mới tìm người gả cô đi được,ở đó mà làm giá.Hừ!cô nghĩ cái tên bạn trai gì đó của cô, hắn ta còn muốn lấy một người mù làm vợ à? May mắn là cái tên A Quảng ở cuối thôn cũng tật nguyền giống cô nên mới chịu lấy cô về sinh đẻ cho nhà người ta, nhưng dù sao nhà hắn cũng rất giàu nha, cô còn không mang ơn mà còn làm giá.

Lời bà ta nói ngày càng khó nghe,Hạ Đồng bây giờ mới biết rõ chuyện này.Nhưng chưa kịp tiếp thu hết thì một người đàn bà quần áo có chút diêm dúa đi từ ngôi nhà kế bên bước ra, vẻ mặt khó mà vừa mắt.

- Nếu con chê A Quảng tật nguyền thì lấy lão Tân đi.Ông ta nói rất thích ngoại hình xinh đẹp của con, gia thế người ta rất khá.Con biết đấy gia đình chúng ta không khá giả gì, con xem như giúp chúng ta có một số vốn làm ăn không phải sao.

Hạ Đồng tức giận kéo bàn tay lạnh ngắt của Tử Kiều.

- Tại sao những chuyện này cậu không nói qua với mình.

Tử Kiều giống như đã quá quen thuộc với sự mắng nhiếc của bọn người này.Cô chỉ biết nặng ra nụ cười khổ với Hạ Đồng,cổ họng nghẹn đắng cũng không biết nên nói gì với bạn mình.

➡️➡️➡️????????