“Đêm nay ngươi trốn không thoát.” Nói xong, hắn lập tức cúi đầu, chuẩn xác mà hôn lên cái miệng nhỏ của nàng, đầu lưỡi ngang ngược xâm nhập vào trong miệng giao triền với cái lưỡi của nàng, thậm chí còn không thỏa mãn mà dùng sức liếʍ ʍút.
Chu Mẫn dùng sức lắc đầu trốn tránh bờ môi hắn, không ngừng vặn vẹo thân mình kháng cự sự khống chế của hắn nhưng cho dù nàng phản kháng thế nào đi nữa hắn cũng vẫn vững vàng ngăn chặn nàng.
Nàng bị hắn hôn đến đầu óc choáng váng, dần dần từ bỏ giãy giụa, chủ yếu là vì Chu Mẫn chưa từng trải qua mấy chuyện thế này nên trong đầu sớm đã mơ hồ, 484 còn nhân cơ hội uy hϊếp và cảnh cáo nàng, nếu thật sự không giao hợp với nam chủ thì thân thể nàng đang trú sẽ chết, nam chủ cũng chết, tiểu thuyết sẽ kết thúc! Nàng cũng chết thật……
Lam Tí Ngọc thấy lực độ giãy giụa của nàng càng ngày càng ít thì cũng giảm bớt lực đạo, cầm bàn tay mềm yếu vô lực của nàng đặt trên bờ vai hắn, còn tay hắn làm càn mà âu yếm thân thể mềm mại đang làm côn th*t hắn sưng to, tay lướt từ đùi nàng rồi hướng lên trên, tay phải bóp cái mông kiều nhỏ, dùng hết sức lực đem chỗ u huyệt nữ tính của nàng đặt hướng hạ thể sưng to của hắn, mạnh mẽ ma xát, còn tay trái thì trượt từ cái cổ duyên dáng đã bị chà đạp của nàng đến hai nhũ thịt còn như ẩn hiện sau cái yếm, hắn trực tiếp cầm lấy một núʍ ѵú đẫy đà mềm mại rồi dùng sức vuốt ve, đem ngực nàng biến thành nhiều hình dạng.
Nàng đã không thể tự hỏi, toàn thân nóng giống như đang ở trong ngọn lửa, vô lực phản kháng sự kích ŧɦíƈɦ và cuồng dã của hắn, nàng chỉ có thể dùng đôi tay bám chặt hai bờ vai rắn chắc dưới bộ quân bào màu đen hơi có chút nhăn nhúm ở trên người của hắn.
Lam Tí Ngọc liếʍ cánh môi như hoa của nàng xong lại thuận thế đi xuống liếʍ cái cổ trắng, hơn nữa thỉnh thoảng lại dùng sức liếʍ ʍút, lưu lại từng đóa dấu hôn.
Hắn sớm đã không thỏa mãn mấy động tác như vậy, bế nàng lên đè ở giữa cây cột và thân hình của hắn, kéo xuống áo váy thưa thớt còn sót lại và cái yếm duy nhất che lấp trên người nàng. Hắn biết dáng người nàng rất đẹp nhưng khi đem nàng lột sạch, Lam Tí Ngọc không khỏi híp híp mắt, hai nhũ thịt đầy đặn bị bắn ra trước mặt hắn, còn đong đưa phập phồng mê người, cả người hắn giống như lửa đốt, chịu không nổi dụ hoặc mà rêи ɾỉ một tiếng, ngay sau đó cúi đầu trực tiếp hôn lên núʍ ѵú tuyết trắng.
Miệng không ngừng phun ra nuốt vào vυ' nàng, cắn nhẹ đầu v* đỏ thắm, môi lưỡi đảo quanh đầu v*, thẳng đến đầu v* bị hút đến sưng đỏ phát trướng nhưng hắn cũng không có biểu hiện muốn dừng lại.
Chu Mẫn mơ mơ màng màng, nhũ thịt trước ngực sưng to và đau đớn khiến Chu Mẫn khó chịu. Nàng muốn duỗi tay đẩy người nam nhân đang làm xằng làm bậy và không biết nặng nhẹ trên người nàng ra.
“Hoàng… hoàng huynh…… Đau, đau……. Không, đừng ……. Buông ta ra ~”
Nàng khó khán lắm mới thốt ra được, nàng bị hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến toàn thân vô lực, mà cảm giác ấm áp xa lạ không ngừng trào ra dưới thân cũng làm nàng đau đớn bởi vì cơ khát.
“Đừng buông ngươi ra?! Được thôi, ta sẽ hung hăng, không ngừng nghỉ mà làm chết ngươi…. Đồ da^ʍ phụ này…..”
Lam Tí Ngọc cố ý sửa câu nói của nàng, hắn kiên định nắm chặt đùi nàng rồi cách long bào bắt đầu va chạm nơi riêng tư của nàng.
“A~….. Không….. Ý ta không phải vậy….. Huynh, huynh đang làm cái gì? Dừng lại!”
Thân hình mảnh mai của nàng đong đưa theo sự va chạm trên dưới của hắn.Lam Tí Ngọc không để ý tới nàng phản kháng mà càng thêm ra sức mà xâm phạm nơi riêng tư của nàng. Tuy rằng cả người Chu Mẫn đã trần trụi nhưng Lam Tí Ngọc lại vẫn như cũ ăn mặc áo quần chỉnh tề, hạ thân hai người đều có quần áo ngăn trở nhưng côn th*t lửa nóng kiên quyết của hắn lại giống như sắp nhảy vào hoa huy*t rồi luận động.
“A———- không cần, xin huynh……..”
Người mới nếm thử tìиɦ ɖu͙ƈ như nàng căn bản không thể chịu được cơn hoan ái kịch liệt như thế, nàng sợ chính mình sẽ khống chế không được mà đón nhận và hùa theo hắn kịch liệt tác cầu, tuy rằng nàng đã có sự chuẩn bị để trở thành giải dược nhưng dù vậy cũng không thể làm nàng yên tâm thoải mái đi làm giải dược a.
“Tiện nhân……” Hắn ôm chặt thân mình nàng.
Lam Tí Ngọc càng thêm dùng sức từng chút một, hướng lên trên đâm vào u huyệt non nớt, môi hắn bao trùm lại cái miệng nhỏ sưng đỏ của nàng, ép đầu lưỡi của nàng giao triền với hắn, nóng bỏng mà dụ hoặc nàng.
“A——” sớm đã phân không ẽo là tiếng rêи ɾỉ của ai, hai người đều bị hừng hực dục hỏa tra trấn.
Cảm giác được ngọn lửa tìиɧ ɖu͙© của mình đang không ngừng bốc lên, Lam Tí Ngọc hung mãnh cúi đầu ngậm lấy đầu v* còn dính nước bọ của hắn, hút mạnh, muốn dùng cái này hòa hoãn du͙© vọиɠ sắp bùng nổ của bản thân.
Hắn yêu thích không buông tay mà mơn trớn thân mình nàng khiến cả người Chu Mẫn run rẩy không thôi, thong thả đưa bàn tay xâm nhập vào u huyệt giữa hai chân nàng, bao lại toàn bộ hoa môi, kiên định mà phủ lên hoa môi đã chảy ra d*m thủy của nàng.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng tách ra hai mảnh hoa môi, lợi dụng chất lỏng trơn ướt mà vân vê nơi riêng tư của nàng dẫn tới hai chân nàng phát run, nhũn ra, sắp không đứng được.
“Ngươi đã ướt đẫm, tiểu bảo bối của ta.” Lam Tí Ngọc thỏa mãn mà ở nhéo hai cánh hoa môi.
“Buông ra….. Hoàng huynh… huynh, huynh không thể như vậy.”
Chu Mẫn sợ hãi khi hắn tỉnh lại và nhớ ra mấy chuyện này thì sẽ xúc động giếŧ nàng, cho nên nàng tâm cơ, hơn nữa nhìn hắn hai mắt đỏ bừng, nguy hiểm giống như một con mãnh hổ, Chu Mẫn thực lo lắng hắn không chút nào khống chế dục niệm, nàng cảm thấy chính mình sẽ bị hắn thao thực thảm.