Vẻ mặt Lưu Quang đột nhiên căng chặt, hắn chỉ cảm thấy lời này cực kỳ chói tai, trong lòng giống như có ngọn lửa bùng cháy dữ dội, dường như sắp không kiềm chế được nữa, muốn phá tan ngực hắn.
Lưu Quang nắm chặt nắm tay, càng thêm cảm thấy một nam một nữ trước mặt chướng mắt. Tại sao bọn họ lại xuất hiện, tại sao lại muốn phá vỡ ngày tháng bình yên của mình và Niểu Niểu? Chỉ có hai người họ sống cùng nhau thật tốt mà.
Bữa cơm này ngoại trừ Ngu Niểu, đều phân tâm ăn, ăn mà không biết mùi vị gì. Đặc biệt là Lưu Quang, quả thực đã nhẫn đến cực hạn. Sau khi ăn xong cơm, hắn cũng mặc kệ có thất lễ hay không, kéo Ngu Niểu xoay người đi, rất nhanh đã biến mất trước mắt họ.
Linh Lung càng tức giận quật rơi mọi thứ trên bàn, Thiệu Lăng ngoại trừ than nhẹ một tiếng cũng không biết làm sao. Từ sau khi hai người xuất hiện, Lưu Quang tỏ ra càng ngày càng nắng mưa thất thường.
Nếu như là những người khác e rằng đã không chịu nổi, nhưng Ngu Niểu lại không nghĩ nhiều như vậy.
“Không có tẩu tử.”
Đợi sau khi đi được một khoảng, lúc này Lưu Quang mới nhanh chóng dừng lại, xoay người nắm chặt lấy hai vai Ngu Niểu, đến nàng gằn từng chữ.
Ngu Niểu không biết tại sao Lưu Quang lại nói cái này với mình, nàng nghi ngờ chớp mắt. Lưu Quang hít sâu một hơi, nhưng ngọn lửa rất nóng trong l*иg ngực hắn không tắt được.
Rõ ràng muốn nói rất nhiều, nhưng ý nghĩ trong đầu càng ngày càng mãnh liệt, nhưng một chút như vậy mới có thể đủ rõ hoàn toàn. Lưu Quang nhìn nàng chăm chú, hô hấp càng ngày càng dồn dập, ngực cũng càng ngày càng nóng.
“Huynh không thích nàng ta.”
Lưu Quang liếʍ môi, nhấn mạnh với Ngu Niểu lần nữa. Hắn không muốn Ngu Niểu hiểu lầm dù một chút, càng không chịu nổi nàng kết hợp mình với nữ nhân khác. Sau khi Ngu Niểu sững sờ một lúc, cảm thấy bản thân đã hiểu.
Nàng cười nói: “Muội biết rồi, đại ca, huynh không thích Linh Lung cô nương làm tẩu tử của muội, vậy còn rất nhiều cô nương khác, đại ca muội tốt như vậy, có thể từ từ chọn.” Ngu Niểu tự thấy tri kỷ, lại làm vẻ mặt Lưu Quang càng ngày càng khó coi.
“Không có nữ nhân khác.” Ngu Niểu còn chưa nói hết, đã bị Lưu Quang lạnh giọng vội vàng ngắt lời. Hắn chưa bao giờ lớn tiếng với nàng, làm cơ thể nhỏ của Ngu Niểu sợ đến mức run lên.
Nhìn thấy vẻ mặt hơi trắng bệch của Ngu Niểu, Lưu Quang không nhịn được hối hận tự trách, là hắn không tốt, dọa nàng. Hơi thở của hắn càng ngày càng dồn dập, nhưng không có cách nào dỗ dành Ngu Niểu giống như trước kia.
“Chỉ có hai người chúng ta sống bên nhau, không có người khác, được không?” Lưu Quang cúi đầu trước mặt Ngu Niểu, giọng nói nhẹ nhàng. Ngu Niểu lại không nhịn được nhíu mày nói: “Nhưng đại ca, trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, sớm hay muộn từng người chúng ta đều phải thành hôn gả cưới.”
Tuy Ngu Niểu vừa mới cập kê, cũng coi như tiểu cô nương trong người phàm, nhưng quy tắc ở thế gian, nữ tử luôn phải gả đi. Sau khi Lưu Quang nghe thấy, phản ứng còn lớn hơn nữa, đôi mắt đỏ bừng lên.
Hắn chỉ cần nghĩ sau này Ngu Niểu sẽ thuộc về nam nhân khác, sẽ cùng hắn làm chuyện hết sức thân mật giữa nam nữ, trong lòng Lưu Quang hận đến rỉ máu, đau đến mức không thể thở.
“Không, không thể, huynh không cho muội gả cho người khác.” Lưu Quang cực kỳ kích động, sức lực tay hắn nắm lấy Ngu Niểu cũng càng chặt, làm nàng sợ không nhẹ.
Cùng lúc đó, ý tưởng trong đầu Lưu Quang đột nhiên rõ ràng.
“Niểu Niểu, muội gả cho huynh, được không?”
Đôi mắt Lưu Quang sáng ngời, cánh môi run rẩy nói.
Sau khi nói xong, trái tim hắn bị vui thích lấp đầy. Chỉ cần Ngu Niểu gả cho mình, vậy sau này nàng chính là của hắn, sẽ không có bất kỳ kẻ nào có thể tách họ ra.
Mong đợi của Lưu Quang nóng như lửa nhìn Ngu Niểu, trái tim ngực đập càng ngày càng nhanh. Nhưng Ngu Niểu lại mở to mắt, sợ hãi nhìn hắn.
“Lâm đại ca, huynh nói gì vậy? Chúng ta là huynh muội, sao có thể thành hôn?” Ngu Niểu thoát khỏi Lưu Quang, không tự giác cách hắn vài bước.
Hành động nhỏ này của Ngu Niểu lại đâm trái tim Lưu Quang bị thương, trong lòng hắn bị gặm cắn khó chịu không thôi. Thật sự để ý một người, một ánh mắt một động tác trong khi lơ đãng của nàng, cũng vũ khí sắc bén làm người bị thương.
“Nhưng chúng ta không phải huynh muội ruột thịt.” Vẻ mặt Lưu Quang trắng bệch, thấp giọng giải thích như cũ, đôi mắt không tự giác toát ra mấy phần cầu xin.
Nhưng Ngu Niểu không mềm lòng chút nào, ngược lại quay lưng đi.
“Lâm đại ca, chúng ta đã quỳ lạy thiên địa, không thể lật lọng.”
“Huynh nhất thời si ngốc, hôm nay muội coi như chưa nghe thấy lời này.”
Nói xong, Ngu Niểu nổi giận đùng đùng rời đi, chỉ còn lại Lưu Quang, cơ thể hắn dường như không đứng vững đứng ở đó.
Ngực hắn như có lỗ hổng lớn, vừa lạnh lại trống rỗng, sức lực cả người giống như đều bị rút đi.
Lưu Quang muốn giữ Ngu Niểu lại, nhưng càng sợ đôi mắt toát ra chán ghét của nàng. Tất cả mong chờ của hắn bây giờ đều bị Ngu Niểu đánh nát hoàn toàn, ca ca? Lưu Quang cười khổ một tiếng, lại không biết tại sao tiếng cười của hắn càng lúc càng lớn, vô cùng bi thương, khiến trong lòng người nghe cảm thấy không thoải mái.
Chuyện giữa Lưu Quang và Ngu Niểu Thiệu Lăng và Linh Lung cũng không biết, chủ nhà người ta đã nói rõ không hoan nghênh họ, nhưng hai người kia lại không cảm thấy cái gì, vẫn ở lại.
Sáng sớm hôm sau, căn nhà nhỏ yên lặng bị tiếng thét chói tai của Ngu Niểu đập tan.