Nữ chính kiêu ngạo lớn mạnh lại tùy ý, dĩ nhiên ghét nhất là bạch liên hoa không có tác dụng gì chỉ biết kéo chân sau còn khóc sướt mướt. Chuyện lúc đầu quả nhiên thuận lợi như kế hoạch của Linh Lung, nàng ta không phải đến đối phó với Ngu Niểu, vì vậy chỉ để người của mình đặc biệt tấn công Lưu Quang, cho mình cơ hội mỹ nữ cứu anh hùng.
Thấy rất nhanh sẽ thành công, lúc này Ngu Niểu đột nhiên hét lên một tiếng:
“A, Lâm đại ca.”
Nàng sợ hãi ngã xuống đất, dáng vẻ sợ hãi lúng túng nước mắt lưng tròng. Lưu Quang lập tức ném yêu vật ra, chạy về phía Ngu Niểu, bảo vệ nàng trong lòng mình. Như trời xui đất khiến, vậy mà Lưu Quang lại thay Ngu Niểu đỡ đòn công kích bị trọng thương.
Linh Lung thở gấp, nàng ta chưa từng coi trọng một người phàm nhỏ nhoi như Ngu Niểu, nhưng nàng ta không nghĩ đến, vậy mà nàng có thể làm mình sắp thành lại bại.
“Hu hu, Lâm đại ca, huynh sao vậy? Huynh đừng làm ta sợ.”
Ngu Niểu ôm chặt lấy Lưu Quang, nhìn thấy bạch y của hắn nhiễm máu, sắc mặt tái nhợt, khóc rất là thương tâm.
Từng giọt nước mắt nóng bỏng của nàng rơi lên mặt Lưu Quang, lại làm đáy lòng hắn nóng bỏng. Hắn muốn nâng tay lên lau khô nước mắt của nàng, dịu dàng trấn an nàng đừng sợ, đừng khóc, nhưng hắn hoàn toàn không có chút sức nào.
Linh Lung thật sự cảm thấy tiếng khóc của Ngu Niểu vô cùng ồn ào, nữ nhân này vô dụng lại mềm yếu, không giúp được gì, gặp chuyện cũng chỉ biết khóc, thật không biết người phàm Lưu Quang coi trọng cái gì của nàng, mắt đúng là bị mù mà.
Nhưng dù sao nữ chính cũng là nữ chính, cho dù tức giận trong lòng, nhưng nàng cũng đè lửa giận xuống rất nhanh, đi đến bên cạnh vẻ mặt lo lắng nói:
“Miệng vết thương của hắn rất sâu, phải xử lý lập tức, ta có kinh nghiệm. Ngươi đừng khóc, đừng gây thêm phiền phức ở đây nữa.”
Cho dù bây giờ, Linh Lung cũng không quên ám chỉ dẫm Ngu Niểu một chân, để làm nổi bật lên vẻ bình tĩnh kiên cường độc lập của mình. So với Ngu Niểu chỉ biết gây phiền phức cho hắn làm hắn bị thương, chẳng lẽ không phải nữ tử hết lòng yêu hắn như vậy, có thể làm bất cứ điều gì vì hắn lại mạnh mẽ có thể làm càng làm người trân trọng sao?
Ngu Niểu dường như không nghe ra ý tứ ngầm trong lời nói của Linh Lung, vẻ mặt nàng ngạc nhiên hỏi: “Cô nương ngươi thật sự biết sao? Thật tốt quá, xin cô nương trở về cùng ta.” Ngu Niểu mang nữ chính đến cửa, nhìn như dẫn sói vào nhà, nhưng Ngu Niểu tin tưởng cho dù nam chính có quy vị không, chỉ cần hắn ở đây, hắn sẽ không để cho nữ chính làm hại nàng.
Việc chăm sóc nam chính này Ngu Niểu không trang giành với nữ chính, nhưng vẻ mặt của vị Công chúa Ma giới này vẫn phòng bị nàng, sợ nàng nhân lúc mình không chú ý sẽ đến gần Lưu Quang. Đợi đến khi Lưu Quang mở mắt ra, nhìn thấy Linh Lung vẻ mặt mỏi mệt nhưng vẫn đẹp mê người gối bên mép giường hắn ngủ.
Con ngươi hắn nhanh chóng ảm đạm, mong ngóng trong lòng thất bại, Lưu Quang nghĩ khi mở mắt ra sẽ nhìn thấy Ngu Niểu đầu tiên, nữ nhân khác có đẹp đến đâu thì trong lòng hắn cũng không có ý nghĩa gì. Linh Lung căn bản không ngủ, nàng ta là Ma tộc hùng mạnh, tại sao có thể mệt mỏi chỉ vì chăm sóc một người phàm? Chẳng qua là cố tình muốn Lưu Quang nhìn thấy thôi.
Động tĩnh của Lưu Quang không thể gạt được nàng ta, nàng ta giả vờ lơ đãng tỉnh dậy. Sau khi nhìn thấy hắn còn rất vui mừng cười nói:
“Ngươi tỉnh rồi, thật tốt quá, xem ra không sao, cũng không uổng công ta tốn tinh lực vì ngươi.” Linh Lung nói xong lập tức đấm nhẹ lên tay mình, giống như đã mệt nhọc rất lâu.
Đây không phải kế sách cao minh lắm, phải làm nam nhân chủ động thương tiếc nàng ta mới là thượng sách. Nhưng nghĩ đến biểu cảm theo bản năng khi Lưu Quang tỉnh lại, làm ánh mắt nàng ta tối sầm lại, Linh Lung không cho phép như thế.
Dưới trời đất này, từ trước đến nay chưa từng có một nữ nhân có thể làm nàng ta ấm ức như vậy.
Lúc này đôi mắt Lưu Quang mới rơi xuống người nàng ta, vẻ mặt hắn cũng không lộ vẻ xao động, nhưng giọng nói đã dịu lại rất nhiều.