Cánh hoa đào hồng tôn lên người, cũng không biết là hoa đào kia hồng hơn, hay là khuôn mặt thiếu nữ yêu kiều hơn, làm Lưu Quang càng say đắm. Cảnh đẹp trong đất trời dường như cũng chỉ tập trung trên người thiếu nữ trong mắt hắn, làm hắn không thể nhìn cái khác.
Cơ thể Lưu Quang chưa bao giờ nóng như thế, như một nam nhân bình thường có du͙© vọиɠ mãnh liệt. Thật ra hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy thân thể mình cực kỳ khó chịu, đặc biệt là chỗ dưới bụng, cứng rắn lại như muốn nứt ra.
Nhưng với bản năng của nam nhân, trong lòng Lưu Quang biết chỉ có thiếu nữ dưới thân mới có thể xoa dịu hắn. Gân xanh trên mu bàn tay Lưu Quang nổi lên, hắn kiềm chế khát vọng muốn xé rách cơ thể mềm mại của thiếu nữ dưới thân mình. Hắn sợ mình làm tổn thương Ngu Niểu, nàng yếu ớt mềm mại như vậy, chắc chắn sợ đau nhất.
Lưu Quang không muốn đối mặt với nước mắt Ngu Niểu, nó làm ngực hắn đau vô cùng. Nhưng mà, cứ đè nặng nàng như vậy, nhìn nàng, làm lửa trên người Lưu Quang càng nóng càng mãnh liệt. Cánh hoa trên cây hoa đào rơi xuống không ngừng, phất phơ tung bay cực kỳ động lòng người, cũng rơi xuống người hai người họ.
Không biết mùi thơm cánh hoa động lòng người, hay là mùi thơm cơ thể của Ngu Niểu mê người, làm Lưu Quang ý loạn tình mê. Đợi lúc hắn phục hồi tinh thần, môi hắn đã dán lên môi hồng của Ngu Niểu. Đáng lẽ hắn phải đứng lên, hắn không nên nhân lúc nàng say rượu khinh bạc nàng.
Nhưng cơ thể mềm mại của thiếu nữ dưới thân, quanh người là mùi thơm trên người nàng, dưới môi là môi đỏ ngọt ngào của nàng, cho dù là thánh nhân lúc này cũng khó có thể đứng dậy. Lưu Quang cảm thấy mình càng say hơn, hắn say trong ngọt ngào của thiếu nữ.
Thần trí Lưu Quang càng ngày càng mơ hồ, hơi thở hắn nặng nề, sức chà xát cánh môi đỏ của Ngu Niểu cũng tăng lên, chà xát cánh môi anh đào của thiếu thành màu đỏ tươi mê người.
Lưu Quang cảm nhận được mùi thơm quanh người trở nên nồng đậm quyến rũ hơn, hắn say mê trong đó không muốn tỉnh lại, mãi đến khi Ngu Niểu "ưm" một tiếng. Tiếng này rung động lòng người, làm thể xác và tinh thần Lưu Quang thể vô cùng xao động, nhưng hắn cũng mở mắt tỉnh táo lại.
Hắn thấy rõ tình hình lúc này, Ngu Niểu quần áo lộn xộn bị hắn đè dưới thân, cổ áo bình thường nàng che kín đã bị hắn kéo rộng ra, áo yếm dán sát lên da thịt như tuyết của nữ tử, bên trên còn có vệt đỏ nam nhân lưu lại.
Đai lưng của Ngu Niểu cũng đã lỏng lẻo từ lâu, không giữ được quần áo của nàng, môi đỏ của nàng càng bị chà đạp không ra gì. Nhưng, ở trong mắt Lưu Quang, lại làm hắn mê luyến, hầu kết lăn lộn không ngừng.
Lưu Quang bỗng nhiên hoàn hồn, trên mặt hắn hiện lên chút hỗn loạn, cũng không dám nhìn thẳng vào Ngu Niểu nữa, hoang mang rối loạn đứng dậy từ trên người nàng. Lưu Quang không thể tin bản thân có thể làm ra chuyện như vậy, hắn suýt chút nữa làm bẩn Ngu Niểu.
Cho dù Ngu Niểu không có ý thức, nhưng trong lòng Lưu Quang vẫn thấy hổ thẹn không thôi. Đặc biệt là, ngoại trừ cảm xúc như vậy, trong lòng Lưu Quang vẫn nghĩ đến loại kɧoáı ©ảʍ ăn mòn xương mất hồn kia, dư vị không thôi, thậm chí còn muốn nhiều hơn, hắn không hối hận khi mình đã đối xử với nàng như vậy.
Một mình Lưu Quang trốn tránh trong phòng rất lâu, nhưng hắn cũng không quên sắp xếp cho Ngu Niểu, đặt nàng lên giường. Chỉ là, toàn bộ quá trình hắn không dám nhìn mặt nàng, không biết là vì chột dạ hay là vì sợ sau khi thấy sẽ không kiềm chế được du͙© vọиɠ trong người mình.