Cả người đều là mùi hương yêu kiều quyến rũ, đây là cảm giác trực quan nhất của Lưu Quang đối với nữ tử trong lòng. Cho dù bây giờ đang kết nghĩa với Ngu Niểu, nhưng trong lòng Lưu Quang thật sự không có ý thức làm ca ca của người ta.
Nhưng dáng vẻ run rẩy của Ngu Niểu lại làm hắn nhanh chóng bừng tỉnh, cho dù tim đập lợi hại, Lưu Quang vẫn cố kiềm chế, vụng về nâng tay, mới lạ vuốt ve lưng Ngu Niểu.
“Đừng sợ, ta ở đây.” Lưu Quang an ủi Ngu Niểu. Mặc dù hắn biết nên làm như thế nào, nhưng trước đây hắn chắc chắn chưa từng làm chuyện như vậy. Sau khó khăn khi bắt đầu, hắn cũng trôi chảy hơn.
“Được rồi, đừng sợ, đừng sợ.” Lưu Quang tự nhiên giơ tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Ngu Niểu. Độ cong uyển chuyển kia, eo nhỏ không đầy một nắm tay, thực sự làm trong lòng nam nhân ôm nàng không nhịn được rung động.
Bàn tay Lưu Quang không cầm lòng được bóp chặt eo nhỏ của Ngu Niểu , Ngu Niểu không hề biết. Một tay khác của hắn vòng lấy đầu vai nàng, càng dùng sức ôm nàng vào trong lòng mình. Cơ thể thướt tha mềm mại của Ngu Niểu dán sát vào hắn, xuất hiện một loại vuốt ve mập mờ.
May mà cơ thể nàng không run nữa, nhưng ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, trái tim Lưu Quang đã sớm mềm nhũn. Mà lúc này bỗng nhiên Ngu Niểu đẩy hắn ra, cúi đầu e lệ nói: “Rất xin lỗi, ta,”
Gương mặt trắng nõn của nàng hơi ửng hồng, cực kỳ mê người, vẻ thẹn thùng của thiếu nữ vô cùng đáng yêu. Lưu Quang vì trong lòng mình trống rỗng nên không nhịn được mất mát, năm ngón tay hắn nắm chặt lại, giống như muốn giữ lại gì đó, nhớ nhung gì đó.
Ánh mắt Lưu Quang sâu thẳm, ngoài miệng lại trấn an thiếu nữ nói:
“Không sao, ngươi không sao thì tốt rồi..”
Lời này làm Ngu Niểu càng xấu hổ hơn, ánh mắt ướt dầm dề nhìn chằm chằm vào hắn, làm Lưu Quang tước vũ khí đầu hàng, nàng nói cái gì đều được.
Ngu Niểu kéo Lưu Quang vẫn còn đang mơ mơ màng màng hoàn thành kết nghĩa, sau đó gọi hắn một tiếng đại ca giòn tan. Lưu Quang nghe thấy vậy thì sững lại, hắn không muốn nghe cái này.
Nhưng hiện giờ đã kết nghĩa làm huynh muội với Ngu Niểu, đã không còn chỗ cho hắn đổi ý, nhưng trong lòng Lưu Quang lại càng ngày càng cảm thấy hụt hẫng. Ngược lại Ngu Niểu, lại vui vẻ vì bản thân đã có thêm huynh trưởng, nhìn thấy dáng vẻ vui mừng như vậy của nàng, Lưu Quang cũng chỉ đành cười lên phối hợp với nàng.
Để chúc mừng chuyện vui này, Ngu Niểu lấy rượu trân quý nhiều năm ra. Cái này là lúc trước nàng tìm được ở đây, nàng cũng chưa từng uống qua.
Vốn dĩ Ngu Niểu muốn xuống bếp chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon, nhưng bị Lưu Quang từ chối, thật ra nàng cũng hiểu rõ bản thân, không giành làm chuyện này, chỉ ở một bên nhìn hắn.
Lúc Lưu Quang phát hiện, ánh mắt Ngu Niểu dừng ở trên người hắn, trong lòng hắn không nhịn được tràn ngập niềm vui, muốn chết chìm trong đôi mắt nàng. Mang tâm trạng nhảy nhót sau khi làm xong đồ ăn, dọn dẹp trong tiểu viện cùng Ngu Niểu.
Chỗ Ngu Niểu ở gần núi gần sông, hoàn cảnh vô cùng đẹp, cạnh căn nhà nhỏ này là một rừng đào, trong viện cũng có đào. Không chỉ chờ đợi lúc cây đào kết quả, hương đào khắp nơi, mà đợi lúc cây đào nở hoa lại càng đẹp hơn.
Bọn họ đặt bàn bên dưới gốc cây hoa đào, một bình rượu mấy món ăn phụ, Ngu Niểu ngồi đối diện Lưu Quang.
“Đến đây, Lâm đại ca, ly này muội kính huynh.”
Ngu Niểu cầm bình rượu, rót cho hai người đầy ly.