“Lâm Thần, cơ thể ngươi còn có chỗ nào không thoải mái không?” Ánh mắt quan tâm của Ngu Niểu rơi xuống trên người Lưu Quang, làm trái tim hắn nới lỏng.
“Ngoại trừ không nhớ ra, tất cả đều ổn”
Lưu Quang lắc đầu trấn an nói.
Hắn không muốn Ngu Niểu lo lắng cho mình, có lẽ do lúc mở mắt ra người nhìn thấy đầu tiên là nàng, nên làm Lưu Quang theo bản năng rất có thiện cảm với thiếu nữ trước mắt.
“Vậy ngươi đói bụng chưa? Ta đi chuẩn bị đồ ăn cho ngươi.”
Nói xong, Ngu Niểu đứng dậy đi ra ngoài, Lưu Quang không kịp ngăn nàng lại. Cho dù hắn không đói, vì cơ thể bệnh hoạn, đến bây giờ cũng nên ăn cơm. Nhưng, Lưu Quang không muốn ở lại đây một mình, nên lập tức đi ra ngoài theo Ngu Niểu.
Không nghĩ tới, vừa tiến vào phòng bếp, đã nhìn thấy màn khói dày đặc, và thiếu nữ bị sặc thành mặt mèo. Lúc nhìn thấy hắn đến, trên mặt thiếu nữ vô cùng xấu hổ.
“Rất xin lỗi, chân tay ta vụng về.” Ngu Niểu cúi đầu bất an nói. Lưu Quang không nhịn được thở dài một tiếng, hắn đi đến, cầm lấy khăn, dính chút nước, ngón tay ngọc thon dài nhẹ nhàng chạm lên mặt Ngu Niểu, chà lau vết bẩn trên mặt nàng.
Gương mặt vốn dĩ trắng nõn oánh nhuận hiện giờ đều là vệt đen, Lưu Quang nhìn thấy không nhịn được mà đau lòng, sức lau chùi trên tay lại càng nhẹ nhàng hơn. Nước da dưới tay nhẵn bóng tinh tế, trên mặt Lưu Quang tuy bình tĩnh, nhưng trái tim lại không nhịn được run rẩy.
Trái tim Minh Âm Tiên Tôn như đá lạnh, khó có thể lay động, nhưng bây giờ hắn thân là người phàm lại nhiễm thất tình lục dục, đặc biệt là hắn hạ phàm tới lịch tình kiếp. Ngu Niểu không hề hay biết, nàng ngước đôi mắt thuần khiết nhìn chằm chằm Lưu Quang nói:
“Lâm Thần bây giờ phải làm sao? Bình thường ta chỉ ăn tùy ý, nhưng ngươi lại có thương tích trên người, phải bồi bổ thật tốt.”
Nói xong, Ngu Niểu lại tiếp tục lo lắng, làm Lưu Quang càng thêm mềm lòng.
“Không sao, ngươi nghỉ ngơi đi, ta làm.”
Nhìn vào Ngu Niểu, không biết tại sao, Lưu Quang lại nói ra lời này.
Thật ra hắn không biết mình có thể nấu cơm không, quân tử xa nhà bếp, nam nhân bình thường sẽ không nấu cơm. Nhưng mà, so với Ngu Niểu chịu thương tổn, Lưu Quang vẫn tình nguyện người bị thương là hắn.
Huống hồ, Lưu Quang cũng không cảm thấy nấu cơm là một chuyện khó khăn. Ngu Niểu chớp mắt, ngón tay gãi mặt, ngượng ngùng nói: “Vậy làm phiền.”
Dựa vào tính cách Ngu Niểu, tuyệt đối sẽ không để bệnh nhân tự làm. Nhưng không còn cách nào, kỹ năng nấu ăn của mình thật sự không ổn. “Ta ở một bên hỗ trợ cho ngươi.”
Lưu Quang không khuyên được Ngu Niểu, nhìn gương mặt cố chấp của nàng, đành phải thỏa hiệp. Lưu Quang không có ký ức, nhưng suy cho cùng hắn cũng không phải người bình thường. Lúc đầu còn rất mới mẻ, có chút khó khăn, nhưng sau khi mò mẫm ra tới liền rất nhanh lên tay.
Ngu Niểu một bên nói là hỗ trợ, nhưng thực ra Lưu Quang cũng không cho nàng làm gì, nàng chỉ nhìn hắn chăm chú. Lúc đầu Lưu Quang còn chăm chú nấu cơm, không nhận ra, sau đó lại không nhịn được run tay, gương mặt cũng càng ngày càng đỏ.
Nhưng Ngu Niểu lại không thu lại chút nào, Lưu Quang mím môi, cũng không nhắc nhở nàng. Không phải hắn chán ghét, chỉ là chưa thích ứng được mà thôi. Nhưng lúc này, Ngu Niểu nhìn thấy gương mặt tuấn tú đỏ bừng của hắn, vẻ mặt lo lắng đến gần, đưa tay nhỏ dán lên da thịt hắn.
“Lâm Thần, mặt ngươi thật đỏ, có phải lại nóng không?” Đối mắt với đôi mắt trong veo của Ngu Niểu, Lưu Quang lập tức cảm thấy có hơi khó mở miệng, cảm thấy tâm tư mình xấu xa.
Hắn hoảng loạn tránh tay nhỏ của Ngu Niểu, nhiệt độ chỗ da thịt tay nàng dán lên càng ngày càng cao, vội vàng đưa lưng về phía thiếu nữ, trái tim Lưu Quang cũng đập càng lúc càng nhanh.
“Ta không sao, phòng bếp ơi nóng thôi.”
Lưu Quang ổn định tâm trạng, cố gắng làm cho giọng nói mình bình tĩnh lại. Ngu Niểu nghe vậy thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Tốt quá, nếu như có gì không thoải mái, nhất định phải nói cho ta đó.”
Tâm tư thiếu nữ chân thành, càng làm Lưu Quang cảm thấy xấu hổ vô. Hắn đành phải kiềm chế ánh mắt mình lại, không nhìn Ngu Niểu, chăm chú nấu cơm. Đợi đến khi đồ ăn được bưng lên bàn, Ngu Niểu còn hơi kinh ngạc.
Nhìn có vẻ không tệ, ngửi cũng thơm.
“Oa, Lâm Thần, ngươi thật giỏi.”
Tiếng ngạc nhiên của thiếu nữ làm Lưu Quang cười thẹn thùng, đặc biệt là ánh mắt ngưỡng mộ của Ngu Niểu, làm trong lòng hắn càng sung sướиɠ, nhưng hắn lại có chút không dám đối diện với nàng.
Ngu Niểu nóng lòng cầm đũa lên ăn, sau đó thỏa mãn nheo mắt lại.
“Thật là ngon, đây là món ăn ngon nhất mà ta đã từng ăn.”
Dáng vẻ này của Ngu Niểu làm trong lòng Lưu Quang càng mềm hơn, nhưng nghĩ đến, chỉ sợ từ trước tới giờ Ngu Niểu chưa từng ăn ngon, sau đó không tránh được lo lắng cho nàng.
“Vậy sau này ta đều nấu cơm cho ngươi."
Lưu Quang tự nhiên nói ra những lời này.
Hắn dịu dàng nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mắt, cũng không thấy mình nói gì không đúng. Ngu Niểu nhướng mày, nụ cười trên mặt càng kiều mềm ngoan ngoãn hơn. Để Minh Âm Tiên Tôn làm đầu bếp cho mình, e rằng nàng là người thứ nhất trong tam giới, rất thú vị.