Lễ đính hôn được tổ chức rất long trọng, nhân tiện cô ở lại Đức đón năm mới cùng cha mẹ Ngôn Chinh.
Qua năm mới cô trở về Trung Quốc tiếp tục đi học, còn Ngôn Chinh đi Mỹ để hợp tác cùng một vị giáo sư bên đó nghiên cứu dự án khoa học.
Nguyễn Nghị Hòa rất ít khi chủ động gọi điện cho Ngôn Chinh, một mặt là sợ quấy rầy công việc của anh, mặt khác là trong học kỳ hai của năm hai bản thân cô cũng khá bận rộn.
Sau một năm xa cách, cô nghe nói anh sẽ trở về vào mùa đông này.
Vì vậy, cô lặng lẽ chờ đợi, từ mùa hè qua mùa thu, rồi gần như cả mùa đông.
Vào cuối tháng 12, nhiệt độ ở thành phố đã B xuống rất thấp.
Cây cối trên đường lại đón tiếp một chu kỳ thay áo mới, những chiếc lá vàng rung rinh xào xạc trong làn gió mát, lá vàng phủ kín mặt đất, mang một cảm giác nghệ thuật trong văn học, có thể thấy các cô gái thay nhau chụp ảnh phong cảnh hay selfie trên những con đường đầy lá.
Nguyễn Nghị Hòa đeo cặp sách, lướt nhanh trên con đường lá rụng bay tán loạn, hoàn toàn khác với những người qua đường đang thản nhiên thoải mái bước đi.
Cô vội vã đến thư viện để học.
Thư viện của đại học Q nổi tiếng là ‘thư viện nhà người ta’, có thể nói môi trường ở đây tốt hạng nhất.
Mặc dù bây giờ thư viện rất đông người, nhưng Nguyễn Nghị Hòa sau vài vòng, vẫn may mắn tìm được một cái bàn trống gần góc tường —— cô không thích học cùng bàn với người khác.
Từ trong cặp, cô lấy ra giáo trình tiếng Anh, bộ đề các câu hỏi Luật dân sự và một số bài tập về nhà linh tinh khác, trên bàn chất đống cao như núi nhỏ, đây là những nhiệm vụ cô phải hoàn thành hôm nay.
Là giáo viên nào đã từng nói lên đại học sẽ dễ dàng, không vất vả như học cấp ba, đúng là lừa gạt học sinh,.
Nguyễn Nghị Hòa thầm oán, rõ ràng lên đại học càng vất vả hơn... Ở trường cấp ba, các lớp văn học và tiếng Anh không nghe giảng cô cũng có thể làm tốt; đến đại học, các lớp chuyên nghành cô đều tập trung lắng nghe, kết quả khi làm bài tập về nhà vẫn sai một loạt, thậm chí đọc phân tích cũng không hiểu mình sai ở đâu...
Đột nhiên có chút hoài niệm cấp ba.
Nhớ đến chính mình hồi đó trẻ tuổi, lông bông còn kiêu ngạo xấc xược.
Nguyễn Nghị Hòa không hiểu sao cảm thấy tính cách của mình ở trường đại học trở nên ngoan ngoãn, tuy rằng thỉnh thoảng vẫn nổi loạn lỗ mãng, nhưng ít nhất cũng không gây thị phi, càng không bị giáo viên, hiệu trưởng mời lên văn phòng ‘uống trà’...
Bản chất phóng túng và bướng bỉnh từ trong xương được mài giũa theo thời gian, từ từ biến mất.
Đây có lẽ được gọi là trưởng thành.
Hoàn thành bộ đề câu hỏi Luật dân sự, đối chiếu với đáp án tham khảo, quả nhiên lại sai mấy câu.
"Haizz", Nguyễn Nghị Hòa thấp giọng thở dài: "Thật ngu ngốc.”
Đang lúc thở dài, ánh mắt nhìn thấy có người đi tới chỗ trống trước bàn của cô.
Nguyễn Nghị Hòa ngẩng đầu nhìn... Là Ngôn Chinh...
Anh về nước sớm?!
Cô sững sờ, hồi sau mới kích động mở miệng: "... Chào thầy.”
Ngôn Chinh cười, hỏi: "Anh ngồi đây được không?”
"Vâng." Nguyễn Nghị Hòa gật đầu.
Trong thư viện yên tĩnh, hai người không nói thêm gì nữa, đều bận rộn chuyện riêng.
Nguyễn Nghị Hòa vẫn bình tĩnh làm bài tập về nhà như trước, nhưng nhịp tim của cô lại vô thức tăng nhanh.
...... Thật kỳ lạ, hồi tháng cuối cùng lớp mười hai, tối nào cô cũng ngồi cạnh Ngôn Chinh học thêm vật lý với tâm trạng bình thản, sao bây giờ chỉ là ngồi cùng bàn với anh mà tim đã đập mạnh thế này...
Những ngón tay thon dài của Ngôn Chinh đang gõ nhanh trên bàn phím máy tính xách tay, trong tiếng động lộ ra sự chuyên tâm cùng yên tĩnh.
Anh đang chăm chú vào màn hình, Nguyễn Nghị Hòa nhịn không được lén lút liếc nhìn anh.
Sức hấp dẫn của giáo sư Ngôn có ở khắp nơi...
Nguyễn Nghị Hòa thầm lặng rơi vào si mê, quên mất bài tập về nhà cao như núi nhỏ chất đống trên bàn... Cho đến khi...
Ngôn Chinh bỗng nhiên ngẩng đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Nguyễn Nghị Hòa lúc này mới nhận ra mình đã nhìn chằm chằm Ngôn Chinh nãy giờ, cô xấu hổ nhanh chóng cúi đầu, cầm bút giả vờ viết chữ làm đề...
Nhưng trên mặt cô dần nóng lên, ửng hồng từ hai má đến vành tai.
Mấy tiếng sau đó, Nguyễn Nghị Hòa như một bức tượng điêu khắc đặt tại chỗ, vùi đầu học bài, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi đối diện.
Chỗ cô ngồi gần cửa gió, vừa hẻo lánh vừa lạnh lẽo. Hơn nữa còn mặc ít quần áo, Nguyễn Nghị Hòa lạnh run rẩy, ngay cả răng cũng đập vào nhau.
Cuối cùng không chịu nổi, cô bước nhanh đến cửa sổ muốn đóng lại.
Hết lần này tới lần khác cửa sổ như đang đối nghịch với cô, kéo thế nào cũng không được, kẹt chặt ở đó, mặc cho gió lạnh phần phật thổi vào cổ và tay áo Nguyễn Nghị Hòa.
Cô lạnh đến nỗi hắt hơi hai lần liên tục, bàn tay đóng cửa đã đông cứng đỏ bừng.
Ngay khi cô đang giằng co kéo cửa sổ như một thanh chắn, người phía sau đã giúp cô đóng cánh cửa một cách dễ dàng.
...... Ồ, thì ra có một cái chốt cố định trên cửa sổ, cô phải nới lỏng nó trước rồi mới đóng lại được...
Nguyễn Nghị Hòa nghiêm túc hoài nghi hôm nay mình bị gió lạnh đánh lừa, làm IQ của cô bị tụt dốc không phanh.
Người giúp cô đóng cửa sổ, đương nhiên là... Giáo sư Ngôn.
Tư thế hai người một trước một sau... Có chút mập mờ, ít nhất là Nguyễn Nghị Hòa cảm thấy vậy.
Lúc này Ngôn Chinh đang đứng ở phía sau, khi anh đưa tay ra khỏi chốt cửa sổ, đã vô tình chạm vào tóc cô.
Những người ngồi ở bàn khác nhìn thấy cảnh này từ xa, thậm chí còn có ảo giác Ngôn Chinh ôm lấy Nguyễn Nghị Hòa từ phía sau.
Nguyễn Nghị Hòa mặt đỏ tai hồng, Ngôn Chinh gần đến nỗi, cô không thể không nghi ngờ nhịp tim của mình sẽ bị anh nghe thấy.
Ngay khi cô chuẩn bị quay về chỗ ngồi, Ngôn Chinh kéo cô lại, sau đó khoác tây trang màu xám nhạt của mình lên người cô.
Trên áo còn lưu lại nhiệt độ của anh, làm cơ thể đang run rẩy vì lạnh của Nguyễn Nghị Hòa trở nên ấm áp.
"Mặc thêm quần áo vào."
Giọng Ngôn Chinh trầm thấp dễ nghe, khiến toàn thân Nguyễn Nghị Hòa tê dại.
Không được! Sao cô có thể si mê anh như vậy... Phải thật tỉnh táo!
Vì thế, Nguyễn Nghị Hòa mặc áo của Ngôn Chinh, trở lại chỗ ngồi tiếp tục làm bài tập về nhà.
Áo của anh hơi rộng so với cô, Nguyễn Nghị Hòa lặng lẽ xắn tay áo lên vài cuộn mới lộ ra tay để tiện cho việc viết chữ.
Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, hai người đồng thời hoàn thành nhiệm vụ, lúc Ngôn Chinh tắt máy tính, Nguyễn Nghị Hòa cũng vừa vặn dọn dẹp sách vở.
Ra khỏi thư viện, bầu không khí yên lặng ban nãy biến mất.
"Sao anh lại về sớm?" Nguyễn Nghị Hòa vòng tay qua eo anh, ôm chặt.
"Sinh nhật vui vẻ", Ngôn Chinh mỉm cười: "Cô gái ngốc nghếch của anh cuối cùng đã trưởng thành.”
Để mừng sinh nhật cô, mấy ngày trước anh đã làm việc cả ngày lẫn đêm, cuối cùng cũng hoàn thành xuất sắc đề tài nghiên cứu khoa học và trở về Trung Quốc trước thời hạn.
Giáo sư Ngôn trẻ tuổi và đầy triển vọng đã viết một cuốn luận văn học thuật mới nhất, gây ra một cơn sốt trong lĩnh vực vật lý. Đáng tiếc cô gái ngốc nhà giáo sư Ngôn không biết gì về vật lý, đọc bài viết như đọc thiên thư, cô cũng không hiểu luận văn đó có ý nghĩa lớn đến mức nào đối với giới học thuật. Thứ duy nhất cô có thể nhìn thấy trên đó là cái tên – ‘Ngôn Chinh’, người cô yêu.
"Sao lại khóc?" Hả?" Ngôn Chinh nhẹ giọng hỏi: "Ai làm Nguyễn bảo bối khóc?”
"Hu hu hu..." Nguyễn Nghị Hòa khóc không thành tiếng: "Ai, ai bảo anh tự nhiên về mừng sinh nhật em..."
Không chỉ là một cô gái ngốc nghếch, mà còn là một túi khóc nhỏ.
Ngôn Chinh cười bất lực, ôm chặt cô vợ bé bỏng của mình trong làn gió đông giá rét.
Cảnh tượng trước cửa thư viện không biết đã ngược đãi bao nhiêu cẩu độc thân, khiến những trái tim yêu mến Ngôn Chinh hay phải lòng Nguyễn Nghị Hòa đều tan nát...
Ai đó đã chụp lén cảnh này, đăng lên trang diễn đàn trường học và lập tức nó trở thành đề tài bàn tán sôi nổi nhất đại học Q.
Có người nói, Nguyễn Nghị Hòa là người chiến thắng trong cuộc sống, còn trẻ đã ôm được giáo sư Ngôn nam thần.
Cũng có người nói, muốn theo đuổi nam thần thì trước tiên phải có ngoại hình và vóc dáng của Nguyễn Nghị Hòa.
Nhưng dù thế nào đi nữa, tất cả mọi người đều chúc phúc cho đôi thầy trò yêu nhau.
Bởi vì anh và cô đứng chung một chỗ, thật sự quá xứng đôi.
P/s: Chuyện xưa cứ như vậy kết thúc ~ sẽ có hai phiên ngoại, một chương về tân hôn, một chương là sau khi kết hôn, phiên ngoại về cơ bản không có cốt truyện, chỉ có thịt.