Giáo Sư Ngôn, Đâm Sắp Hỏng Rồi

Chương 44: Đính hôn

Nhậm Minh Sinh đưa Lê Miêu Miểu về ký túc xá, còn Nguyễn Nghị Hòa quanh quẩn dưới ánh đèn đường.

Cô nhìn chằm chằm chiếc bóng di động trên mặt đất, thật lâu sau mới lấy hết can đảm gọi điện cho Ngôn Chinh, nhưng khi điện thoại được kết nối cô lại không biết bắt đầu từ đâu.

"Có chuyện gì vậy? Em không vui sao?” Ngôn Chinh dịu dàng hỏi.

“...... Hình như em đã mắc sai lầm..." Nguyễn Nghị Hòa áy náy nói: "Miểu Miểu và đàn anh Nhậm đã biết mối quan hệ của chúng ta... Em không biết liệu họ có nói ra hay không... Nhưng, một khi mối quan hệ này bị phơi bày, nhất định sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến anh ... Em xin lỗi.”

"Cô gái ngốc", Ngôn Chinh ở đầu dây bên kia khẽ cười: "Từ lâu anh đã muốn công khai, mấy tên nhóc kia cả ngày mơ ước em.”

"Ngôn Chinh..." Cô nhẹ nhàng gọi tên anh.

"Em đang ở đâu? Anh đến đón.”

"Ở ngoài, bên kia đường đối diện trường học..."

Lúc Ngôn Chinh lái xe tới, xa xa nhìn thấy cô gái nhỏ nhà mình lẻ loi đứng dưới ánh đèn đường, làm anh chỉ muốn ôm đứa nhỏ đáng thương này ngay lập tức.

"Ngôn Chinh..." Cô nhào vào lòng người đàn ông, ấm ức nói: "Em không muốn mất bạn... Nhưng Miểu Miểu rất tức giận..."

"Bên ngoài trời lạnh, lên xe rồi nói", Ngôn Chinh siết chặt áo khoác lông và vén mái tóc bị gió thổi rối tung cho cô: "Đang trong kỳ sinh lý còn để bị lạnh, đợi lát nữa lại kêu đau bụng.”

Cô ngồi trong xe, uể oải kể đầu đuôi câu chuyện cho Ngôn Chinh nghe, cô cúi đầu, bất an kéo góc áo của anh, ngập ngừng hỏi: "Anh sẽ không vì chuyện của đàn anh Nhậm mà tức giận... đúng không?”

"Nguyễn Nguyễn", Ngôn Chinh một tay điều khiển vô lăng, giơ tay kia sờ đầu cô, "Anh rất vui vì em từ chối cậu ấy.”

"Nhưng em lo ..." Nguyễn Nghị Hòa định nói lại thôi.

"Lo cái gì?"

"Em cảm thấy, trước kia mình là học trò của anh. Bây giờ trở thành người yêu, sẽ bị người khác chỉ trích.”

Ngôn Chinh suy nghĩ một lát, hỏi: "Thi cuối kỳ xong em có kế hoạch gì chưa?”

"Chuẩn bị cho các lớp chuyên nghành học kỳ sau ..."

"Thi xong đi Đức với anh, luôn tiện gặp phụ huynh." Ngôn Chinh nói một cách bình thản: "Đính hôn trước. Chờ đến khi em 20 tuổi, chúng ta sẽ đi đăng ký.”

Cha mẹ của Ngôn Chinh là những nhân vật hàng đầu trong giới vật lý, mặc dù đã lớn tuổi, nhưng vẫn nghiên cứu học thuật ở Đức.

Nguyễn Nghị Hòa ngạc nhiên nhìn anh, không ngờ lại muốn ra mắt phụ huynh...

"Thế nào, không muốn gả cho anh?" Ngôn Chinh dừng xe bên lề, chuyên chú nhìn tiểu khả ái đang ngơ ngác, nhẹ giọng nói: "Từ chối vô hiệu.”

Mặt Nguyễn Nghị Hòa đỏ bừng, cúi đầu lí nhí: "Em sẽ không từ chối... Chỉ sợ cha mẹ anh không thích em..."

"Lần trước sau khi chị anh dẫn Viên Viện tới, sau đó anh có xin nghỉ vài ngày để đi Đức một chuyến." Ngôn Chinh nói: “Anh đã giới thiệu em cho cha mẹ rồi, bọn họ rất hài lòng, nhưng thấy em vẫn còn trẻ nên cho phép anh tôn trọng ý kiến của em, nếu em không muốn kết hôn sớm, anh có thể chờ.”

"Bây giờ em muốn kết hôn với anh", Nguyễn Nghị Hòa cũng bất chấp, đôi mắt nhỏ lấp lánh nhìn Ngôn Chinh: "Em còn muốn sinh cho anh một đứa con, tạo thành một gia đình trọn vẹn.”

Nói xong mới thấy hối hận, người khác được cầu hôn đều ngượng ngùng rụt rè, nào ai giống cô, ngay cả sinh con cũng dám nói.

"Thì ra Nguyễn bảo bối thích anh nhiều vậy", Ngôn Chinh càng cười: "Muốn có con cũng không phải việc khó, lần sau không dùng bao là được.”

Dù nói vậy, nhưng mỗi lần quan hệ Ngôn Chinh đều rất cẩn thận, tuyệt đối sẽ không để cô mang thai ngoài ý muốn lúc này, làm chậm trễ việc học của cô.

Nguyễn Nghị Hòa không nói nữa, chỉ nắm chặt ống tay áo Ngôn Chinh, cô nghĩ, đời này có bao nhiêu may mắn mới gặp được một người đàn ông yêu cô như thế.