"Không, không cần, em tự làm được." Nguyễn Nghị Hòa hai gò má ửng đỏ, nhận thuốc sát trùng và tăm bông từ tay Nhậm Minh Sinh.
"Vậy được rồi", Nhậm Minh Sinh cười hỏi: "Sao đàn em dễ đỏ mặt vậy? Rất khác "tiểu ma nữ trong khuôn viên trường" trong ấn tượng trước đây của tôi. ”
Đó không phải là vì anh mà em đỏ mặt sao ...
Nguyễn Nghị Hòa đang định mở miệng, đã thấy vị giáo sư Ngôn như cầm thú kia cất chân dài đi về phía này.
Tại sao anh lại ở đây?!
Nhậm Minh Sinh cũng nhìn thấy Ngôn Chinh, lễ phép nói: "Chào giáo sư Ngôn.”
Ngôn Chinh thản nhiên gật đầu, trực tiếp tới trước mặt Nguyễn Nghị Hòa, tự nhiên cầm tăm bông tẩm thuốc sát trùng trong tay cô.
Người đàn ông cao lớn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng thổi nhẹ đầu gối chảy máu của cô, nói: "Ngày mai không cần đi huấn luyện quân sự nữa."
Hơi thở ấm áp phả vào miệng vết thương, ngứa ngáy mềm nhũn, hai chân Nguyễn Nghị Hòa khẽ run rẩy.
Nhâm Minh Sinh đứng bên cạnh yên lặng nhìn giáo sư Ngôn sát trùng cho "cháu gái", cảm thấy hai người này không đơn giản là quan hệ chú cháu bình thường.
"Nhẹ thôi... Đau quá..."
Thuốc sát trùng lau lên vết thương lập tức gây ra cảm giác đau rát, chưa kể cơ thể cô rất nhạy cảm, cả người theo bản năng liền lùi về sau.
"Đàn em tiểu Nguyễn, chú em đã tới, vậy tôi đi trước." Nhâm Minh Sinh nói, "Giáo sư Ngôn, gặp lại. ”
"Ừm."
.........
Chờ Nhâm Minh Sinh đi rồi, sau lưng Nguyễn Nghị Hòa lạnh lẽo, cảm giác Ngôn Chinh lại muốn ức hϊếp cô...
"Đàn em Tiểu Nguyễn", Ngôn Chinh nhắc lại xưng hô này, trào phúng cười cười: "Thế nào, cố ý bị thương để quyến rũ đàn anh, muốn khiến cậu ta động lòng trắc ẩn?”
Bàn tay to của anh nắm cổ chân cô, bóp chặt.
Nguyễn Nghị Hòa bị oan rất khó chịu, thở phì phì nói: "Tôi cố ý ngã bị thương để quyến rũ anh ấy đấy, thì sao? Anh có quan tâm không?”
"Tốt nhất em nên giữ loại tính khí này lúc làʍ t̠ìиɦ", Ngôn Chinh lạnh lùng nói, "Khóa huấn luyện quân sự hủy bỏ, mấy ngày nay em không được ở trường.”
"Anh đây là giam cầm bất hợp pháp."
"Vậy thì sao?", Ngôn Chinh thì thầm bên tai cô: "Nếu những video và hình ảnh của em được đăng lên mạng..."
"Biếи ŧɦái! Cầm thú!”
Nhưng giáo sư cầm thú Ngôn Chinh không giận mà cười, xoa đầu Nguyễn Nghị Hòa xem như trấn an cô, nói: "Cháu gái ngoan, cùng chú về nhà.”
Tất cả sự phản kháng của cô là vô hiệu.
—————————————
Phòng tắm tràn ngập hương thơm của sữa tắm, mập mờ không rõ.
Tiểu thiếu nữ trần trụi trắng nõn non nớt đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho người đàn ông đang rửa sạch cơ thể cô.
Dòng nước ấm áp nhắm ngay núʍ ѵú nhỏ hồng phấn xối xuống, lực tia nước va chạm làm núʍ ѵú yếu ớt trở nên sung huyết cứng rắn, vểnh lên chờ người đàn ông tới mυ'ŧ.
Đầu gối đang bị đau, Nguyễn Nghị Hòa gần như không đứng vững, hai tay vô lực chống tường, nhiều lần sắp xụi lơ xuống đất.
"Sạch sẽ rồi." Ngôn Chinh hôn lên đôi môi anh đào ướŧ áŧ của cô, "Có thể cho chú làʍ t̠ìиɦ không?”
"Tôi... Tôi thực sự rất mệt mỏi..." Nguyễn Nghị Hòa cầu xin: "Hôm nay tôi chạy hơn mười vòng... Và đầu gối cũng đau. ”
"Ai bảo em không nghe lời, vừa vào đại học đã muốn quyến rũ đàn anh?" Ngôn Chinh dùng khăn tắm trắng lau khô cơ thể cho cô, bế cô lên chiếc giường lớn mềm mại, mê hoặc: "Hôm nay chú phải trừng phạt đứa trẻ Nguyễn Nguyễn hư hỏng, không nghe lời.”
Ngôn Chinh lấy một bộ đồng phục tình thú, là bộ thủy thủ thanh thuần đáng yêu, nhưng lại là vải trong suốt, còn ngắn đáng thương, mặc trên người Nguyễn Nghị Hòa, áo không chứa nổi bộ ngực khủng, váy ngắn ngay cả mông nhỏ cũng không che khuất.
Khuôn mặt Nguyễn Nghị Hòa vốn đáng yêu, hiện tại mặc loại đồng phục vừa thanh thuần vừa gợi cảm này, chính là vưu vật nhân gian.
Thật xấu hổ... Lại mặc loại quần áo này...
Nguyễn Nghị Hòa xấu hổ không dám nhìn thẳng Ngôn Chinh, rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm ga giường.
"Nếu Nguyễn Nguyễn mệt mỏi như vậy", Ngôn Chinh dừng một chút, "Hôm nay sẽ thoải mái một chút, chỉ cần em tự chơi mình cao trào là có thể ngủ. ”
Nguyễn Nghị Hòa hoang mang nhìn cây gậy thủ da^ʍ Ngôn Chinh đưa cho mình, cô hơi hoảng loạn.
"Đặt ở đây." Ngôn Chinh trực tiếp đâm gậy thủ da^ʍ vào tiểu huyệt vừa tắm rửa xong còn rất ẩm ướt của cô, bật chế độ chấn động cao nhất.
Cây gậy thủ da^ʍ hình dươиɠ ѵậŧ, phía trên còn có các hạt gai, khi cắm vào tiểu huyệt lập tức tạo kɧoáı ©ảʍ.
Nguyễn Nghị Hòa cả người trống rỗng vô cùng, hai chân gắt gao dây dưa kẹp chặt cây gậy thủ da^ʍ, mông nhỏ trên giường không an phận vặn vẹo, dâʍ ɖị©ɧ chảy lên da thịt bóng loáng thơm mềm, quyến rũ mê người...
P/s: Đoán chừng thịt này sẽ viết lâu, chia làm chương thượng, chương hạ ~ Hoan nghênh bình luận, hoan nghênh bình chọn ~ Cảm ơn các bạn đã ủng hộ!