Phong cảnh khuôn viên trường đại học rất đẹp, trên đường rợp toàn bóng cây, thỉnh thoảng có đôi tình nhân nhỏ đi qua, hình ảnh đó có thể chụp làm poster phim điện ảnh tình cảm.
Nguyễn Nghị Hòa đi vài bước, nhịn không được đề nghị: "Chúng ta vẫn nên đừng đi cùng nhau. Trong trường nhiều người biết anh, sẽ gây ra hiểu lầm.”
Ngôn Chinh cố ý hỏi: "Hiểu lầm gì?”
“......... Biết rõ còn cố hỏi.”
Sự thật chứng minh, băn khoăn của Nguyễn Nghị Hòa là đúng.
Còn chưa tới ký túc xá, dọc đường đã có mấy sinh viên chào hỏi Ngôn Chinh, nam nữ đều có — đương nhiên, câu "chào giáo sư Ngôn" của nữ sinh cũng hào hứng hơn.
Nhưng, Nguyễn Nghị Hòa không bao giờ tưởng tượng mình sẽ tình cờ gặp được Nhậm Minh Sinh vào ngày đầu tiên đến trường đại học.
Hầu hết mọi cô gái đều từng thầm mến nhân vật phong vân trong trường học, Nguyễn Nghị Hòa cũng không ngoại lệ.
Nhậm Minh Sinh là đàn anh trường cấp 3 Nhất Trung, phẩm chất lẫn thành tích đều thuộc loại ưu tú, được vô số fan hâm mộ theo đuổi... Hiện đang theo học khoa vật lý của đại học Q. Nguyễn Nghị Hòa vốn cũng muốn điền nguyện vọng chọn khoa vật lý, nhưng nghĩ đến Ngôn Chinh là giáo sư khoa vật lý.... Cô từ bỏ.
Lúc này, ‘cậu bé ánh mặt trời’ kia đi tới, lễ phép nói với Ngôn Chinh: "Giáo sư Ngôn, thí nghiệm lần trước của em còn một vấn đề chưa hiểu rõ, chiều nay thầy rảnh không?”
"Có thể."
"Cảm ơn thầy nhiều ạ", Nhậm Minh Sinh lúc này mới chú ý cô gái bên cạnh Ngôn Chinh có chút quen mắt, do dự hỏi: "Bạn là đàn em trường cấp 3 Nhất Trung đúng không? Hình như tôi nhớ bạn, Nguyễn Nghị Hòa? Phải không?”
Đàn anh thế mà lại nhớ cô?! Mặc dù ba năm cấp 3 chỉ có một lần tương tác...
Nguyễn Nghị Hòa có chút ngoài ý muốn, nhịn không được kinh hỉ, gật đầu nói: "Vâng, Em... Em cũng nhớ rõ đàn anh.”
Giáo sư Ngôn ở một bên... Sắc mặt có chút... lạnh nhạt.
Nhậm Minh Sinh lại hỏi: "Sao đàn em lại cùng giáo sư Ngôn đến trường?”
"Anh ấy... Anh ta... Đây là chú em." Nguyễn Nghị Hòa vội vàng giải thích, theo bản năng liếc nhìn Ngôn Chinh, ánh mắt cầu xin anh cùng mình "hoàn thành lời nói dối".
Ngôn Chinh không mặn không nhạt "Ừ" một tiếng, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước.
"Thì ra là như thế..."
.........
Chờ Nhậm Minh Sinh rời đi, Nguyễn Nghị Hòa mới thăm dò hỏi: "Anh... Anh có tức giận không?”
Ngôn Chinh nhếch khóe môi, cười lạnh nói: "Nguyễn Nguyễn không muốn làm bạn gái anh, hóa ra muốn coi anh là chú.”
“...... Tôi không muốn làm bạn gái anh, cũng không muốn coi anh là chú.” Nguyễn Nghị Hòa giải thích.
"Gọi chú lúc làʍ t̠ìиɦ, hình như cũng rất thú vị. Đúng không?” Ngôn Chinh nhẹ giọng hỏi bên tai cô.
Nguyễn Nghị Hòa mặt nóng lên, nhớ lại cảnh tượng trước kia bị anh ép gọi baba... Thật xấu hổ.
Dứt khoát không để ý tên vô sỉ này, Nguyễn Nghị Hòa buồn bực không lên tiếng, nhanh chóng đi lên phía trước.
Đến ký túc xá mới phát hiện, không ngờ là phòng đôi.
Bạn cùng phòng là một cô gái hòa đồng và vui vẻ, tên là Lê Miêu Miểu.
Nhưng... Không phải là phòng bốn người ư?
Nguyễn Nghị Hòa nghi hoặc hỏi người bạn cùng phòng vừa chào hỏi nhiệt tình: "Sao chúng ta lại ở phòng đôi?”
"Cái này là tự mình chọn", Lê Miêu Miểu hỏi: "Cậu không biết hả?”
"Vậy à..." Nguyễn Nghị Hòa nghiêng đầu nhìn về phía Ngôn Chinh: "Anh chọn?”
Giáo sư Ngôn ngắn gọn: "Ừm”
Biết cô xưa nay ghét chỗ đông người, thích ở một mình.
Nguyễn Nghị Hòa hỏi: "Vậy, tôi không đóng được học phí và các khoản linh tinh trên mạng ... Anh thanh toán cho tôi à?”
"Ừm."
Quần chúng ăn dưa Lê Miêu Miểu hoang mang, cảm giác không khí giữa bạn cùng phòng và "phụ huynh" của cô rất kỳ quái.
Bận rộn dọn dẹp phòng ngủ một hồi, Lê Miêu Miểu nói: "Mình đến căng tin ăn cơm trước, cần mình mang gì về cho cậu không?”
Nguyễn Nghị Hòa lịch sự trả lời: "Không cần, cám ơn.”
Chờ cửa ký túc xá đóng lại, xác định Lê Miêu Miểu rời đi —
"Anh thực sự không cần phải làm những điều này. Tôi tự tiết kiệm tiền đủ để trả học phí. Tôi không thích nợ người khác, đặc biệt là tiền bạc.” Nguyễn Nghị Hòa dừng một chút, lại nói: "Anh muốn lặp lại chiêu cũ, lại dùng ví tiền bao nuôi tôi?”
"Em muốn hiểu như vậy cũng được."
Nguyễn Nghị Hòa quả quyết nói: "Vậy tôi nói rõ cho anh biết, giáo sư Ngôn, tôi sẽ không làm bạn gái anh, càng không cần anh bao nuôi. Học phí đó, tôi sẽ chuyển lại thẻ của anh, không nợ anh một xu.”
Ngôn Chinh cười lạnh: "Vội vàng muốn xóa bỏ quan hệ với anh, là vì sinh viên vừa rồi phải không? Người em nói thích, chính là cậu ta?”
Bị anh chọc đúng tâm sự, cô cả kinh.
Sao Ngôn Chinh nhìn ra? Chẳng lẽ biểu hiện của cô lúc chào hỏi đàn anh quá rõ ràng?
Nguyễn Nghị Hòa vội vàng nói: "Không phải anh ấy!”
"Là cậu ta cũng không sao", Ngôn Chinh thờ ơ nói, "Cậu ta không đủ để gây uy hϊếp."
Dứt lời, ôm tiểu thiếu nữ bên cạnh lên bàn, bàn tay to nâng ót cô —hôn sâu, tấn công thành trì của cô, không kiêng nể đòi hỏi.
Ác liệt hơn, anh tách hai chân tiểu thiếu nữ ra, đem cự vật nóng bỏng dưới thân cách lớp quần tây, không nhanh không chậm cọ xát giữa hai chân cô,.
Nguyễn Nghị Hòa bị hôn không thở nổi, hé môi sưng đỏ, tức giận nói: "Đây là ký túc xá, anh đừng làm bậy.”
"Sợ cái gì?" Ngôn Chinh cười khẽ, "Có tin chú ở chỗ này đâm huyệt làm con khóc không?”
"Vô sỉ", Nguyễn Nghị Hòa giãy dụa, nhưng không có tác dụng, áo thun ngắn tay bị đẩy lên cao, người đàn ông tiện tay kéo áo ngực của cô, giải phóng cặρ √υ' căng tròn, mềm mại.
"Này... Đừng... Ừm a......"
Người đàn ông liếʍ hạt đậu đỏ phấn nộn, nhẹ nhàng ngậm mυ'ŧ trong miệng, Nguyễn Nghị Hòa bị trêu chọc, toàn thân như có dòng điện chạy qua, bất lực túm lấy tay áo anh cầu xin tha thứ: "Đừng... Đừng ở đây..."
Ngón tay Ngôn Chinh nhéo núʍ ѵú bên kia, vừa nắn vừa bóp, thở dài: "Núʍ ѵú nhỏ của bảo bối, thật mẫn cảm.”
Dưới thân đã ướt thành một mảnh, độ nhạy cảm của cô quá cao, không chịu nổi giày vò, bị đυ.ng vào núʍ ѵú du͙© vọиɠ liền tăng vọt.
"Bạn cùng phòng sắp về... Làm ơn... Đừng ở đây..."
"Gọi chú."
“...... Chú..." Nguyễn Nghị Hòa khuất phục mở miệng: "Cầu xin chú..."
"Vậy theo ý của Nguyễn Nguyễn", Ngôn Chinh đùa bỡn thân hình mềm mại mẫn cảm của cô, nói: "Lên xe đâm huyệt Nguyễn, được không? Vẫn chưa được thử xe chấn* đó.”
(*xe chấn: làʍ t̠ìиɦ trên xe)
"Anh... Anh không biết xấu hổ..."
P/s: Hahahaha vậy chương tiếp theo là xe chấn! Nhưng mà tác giả ngày mốt phải thi... Không thể cập nhật... Mình sẽ cập nhật vào ngày 15, mong các bạn tha thứ!