Giáo Sư Ngôn, Đâm Sắp Hỏng Rồi

Chương 17: Kết quả thi đại học

Đại khái là bị Ngôn Chinh ức hϊếp quá thảm, Nguyễn Nghị Hòa cảm thấy mình đặc biệt nhớ nhà, không muốn ở trong biệt thự ác mộng này thêm một chút nào.

Sau một ngày giận dỗi tuyệt thực, Ngôn Chinh không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý để cô về nhà với bà nội vài ngày.

Cuối cùng cũng chịu đựng được đến ngày 23 tháng 6.

Người ta nói điểm thi có thể được cập nhật lúc ba giờ sáng.

Nguyễn Nghị Hòa cầm điện thoại di động ngồi trên giường, tắt đèn trong phòng, cả người chìm vào mảng tối đen yên tĩnh, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt được tản ra từ màn hình điện thoại.

Cô đang đọc một quyển tiểu thuyết kiếm hiệp trên mạng, lật qua lật lại không còn hứng thú, cô đang rất lo lắng về thành tích, ngay cả tiểu thuyết bình thường cảm thấy đặc sắc hiện tại cũng vô vị.

“Tra điểm được rồi, mẹ kiếp!”

"Mình vừa mới tra được..."

"Nhanh, ai phá vỡ thành tích trước..."

Nhóm lớp trong nháy mắt bùng nổ, lúc này Nguyễn Nghị Hòa mới phát hiện, bất tri bất giác đã ba giờ năm phút sáng.

Trái tim bị treo ngược.

Ông trời ban phước...

Trong lòng cô không ngừng cầu nguyện, cuối cùng lấy hết dũng khí mở trang tra điểm trực tuyến.

Tổng điểm rất cao, nó có thể ổn định trên mức điểm sàn đại học Q. Thành tích toàn diện đặc biệt chói mắt, tốt hơn bình thường rất nhiều.

Thật không thể tin được.

Bình thường tổng điểm khoa học tự nhiên của cô luôn bị vật lý liên lụy, mà lần này thi đại học, cô thậm chí còn dựa vào thành tích vật lý để chống đỡ tổng điểm khoa học tự nhiên.

Nhờ "huấn luyện ma quỷ" của Ngôn Chinh, trong tháng cuối cùng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, tiết tự học vào buổi tối đều học thêm vật lý, biến cô từ một "học sinh kém" lơ lửng trong môn vật lý một đường bay lên thành "bá chủ vật lý".

Nghĩ lại một tháng đó, lúc đối mặt với những vấn đề làm nhiều vẫn sai, kiến thức nghe đi nghe lại mãi không hiểu... cô đều gấp đến phát khóc, may mà Ngôn Chinh tính tình nhẫn nại không chê cô ngốc, không chê cô phiền giảng bài cho cô.

Nhìn điểm số này, Nguyễn Nghị Hòa xúc động nghĩ, thật không uổng công đọc sách hơn mười năm.

Cô đến cạnh giường, mở cửa sổ cũ kỹ đã tróc hết sơn, gió đêm hè mang theo hơi thở khô ráo nóng bức còn lại ban ngày, từng luồng từng luồng, toàn bộ từ cửa sổ chui vào, lay động mái tóc đen xõa tung của cô.

Cô nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, vẫn tối đen như mực, nhưng lại trống trải.

Trong lớp hình như còn đang náo nhiệt thảo luận về kết quả thi đại học.

Vào thời điểm này, đương nhiên sẽ có nhà vui, sẽ có nhà buồn.

Nguyễn Nghị Hòa chỉ muốn lập tức mang thành tích tốt này báo cho bà nội, suy nghĩ một chút vẫn là quên đi, bà nội đang ngủ, sáng mai nói sau cũng không muộn.

Một lát sau, cô nhịn không được lại muốn nói với Ngôn Chinh.

Quên đi, Ngôn Chinh chắc đang ngủ.

Nhưng... Cô thực sự rất muốn nói với anh. Dù sao nhờ anh, vật lý mới thi tốt như vậy.

Nguyễn Nghị Hòa cầm điện thoại di động tự mình rối rắm chốc lát, nhịn không được liếc mắt nhìn trang tra điểm, xác định mình không nhìn nhầm, mới lưu lại ảnh chụp màn hình bảng điểm.

Sau đó quyết tâm mở Wechat.

Kỳ thật hai người không trò chuyện nhiều trên này, chỉ có một lời dặn dò ngắn ngủi của Ngôn Chinh gửi cho cô trước khi thi vật lý, và câu trả lời ngắn gọn của cô.

Nói như thế nào đây? Mở đầu nên nói gì mới có vẻ không phải cố ý?

Thực sự phiền não.

Nguyễn Nghị Hòa suy nghĩ nửa ngày, nhìn chằm chằm ảnh đại diện Wechat của Ngôn Chinh cũng nửa ngày.

Ảnh đại diện Wechat của Ngôn Chinh là một bức tranh phong cảnh ban đêm.

Nhìn hơi lạnh lùng.

Nguyễn Nghị Hòa từng âm thầm đoán, Ngôn Chinh "cầm thú" có phải tâm lý biếи ŧɦái không —người này luôn tâm trạng bất định, trước thì vô tình ngược đãi cô, sau lại đối xử ôn nhu, kiên nhẫn. Hơn nữa... Du͙© vọиɠ chiếm hữu cùng ngược đãi của anh cũng rất đáng sợ... Mỗi lần làʍ t̠ìиɦ đều cố ý để dấu vết xanh tím trên người cô...

Tóm lại, vẫn là rời khỏi anh càng sớm càng an toàn... Chờ thời gian sau bà nội làm xong phẫu thuật, trong nhà không cần dùng tiền, liền rời khỏi anh, không thể tiếp tục bị anh đùa bỡn nữa.

............

Do dự một lúc lâu, cuối cùng Nguyễn Nghị Hòa lựa chọn trực tiếp gửi ảnh chụp màn hình bảng điểm cho anh.

Thêm một câu bên dưới bức ảnh:

"Em hẳn có thể đậu đại học Q."

Nhìn giao diện trò chuyện Wechat, cô cảm thấy có cái gì đó không đúng, Nguyễn Nghị Hòa suy nghĩ có nên nói vài câu khách sáo như "Cảm ơn thầy đã giúp em nâng cao thành tích vật lý".

Nhưng đúng lúc này, cô kinh ngạc nhìn thấy "Đối phương đang nhập" trên giao diện trò chuyện.

Anh vẫn chưa ngủ...

Đối phương rất nhanh gửi tới một chữ:

"Ừm."

Cái gì... Sao có thể... Trả lời một chữ bình thản như vậy?

Cũng đúng, cô thi tốt hay không cũng không liên quan lắm đến Ngôn Chinh.

Tâm trạng của Nguyễn Nghị Hòa như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, trải qua những thăng trầm. Ban đầu kích động không thôi, kết quả sau khi Ngôn Chinh trả lời một chữ, không có thêm động tĩnh, giao diện trò chuyện WeChat không còn dòng chữ "Đối phương đang nhập".

Cô lo được lo mất mà cầm điện thoại di động, ngồi nửa ngày cũng không đợi được câu trả lời thứ hai của Ngôn Chinh.

Đến cuối cùng, Nguyễn Nghị Hòa cảm thấy kết quả thi đại học này hình như không có gì đáng để nói chuyện, thầy Ngôn gửi một chữ trả lời đã cho cô mặt mũi rồi.

Vì thế cô buồn bã buông điện thoại xuống, cả người uể oải nằm sấp trên giường chuẩn bị đi ngủ.

Lăn qua lăn lại vài cái trên chiếc giường đơn chật hẹp rồi ngủ thϊếp đi.

P/s: Chương này đẩy cốt truyện, chương tiếp theo sẽ cảnh báo sớm một chút hahahahaha sẽ rất bạo lực

Nhân tiện, các bạn nhỏ thi đại học năm nay cuối cùng cũng chào đón kỳ nghỉ hè thư giã, thoải mái, chúc các bạn có thể nhận được thông báo đậu trường đại học mà bạn muốn đi oh ~