Giáo Sư Ngôn, Đâm Sắp Hỏng Rồi

Chương 14: Đêm trước kỳ thi tuyển sinh đại học

Một tháng cuối cùng, Ngôn Chinh thật sự không chạm qua cô. Hơn nữa mỗi ngày còn dạy cô học thêm vật lý...

Chẳng bao lâu, một tháng trôi qua.

Trong ba ngày nghỉ trước kỳ thi tuyển sinh đại học, bà nội nói nhiều nhất chính là:

"A Hòa à, thật sự không cần bà đi đưa thi sao?"

Câu thứ hai là:

"Thả lỏng nha, kết quả thi thế nào cũng không sao, bình thường con đã cố gắng chăm chỉ, không có gì phải hối tiếc."

Ba ngày nay, Nguyễn Nghị Hòa khó có thể ở nhà cả ngày với bà nội, mỗi ngày đều sáng sớm ra ngoài mua thức ăn, buổi trưa vội vàng nấu cơm.

Quả nhiên, buổi trưa lúc ăn cơm, bà nội lại lẩm bẩm câu kia:

"A Hòa à, mấy đứa nhỏ khác đều có phụ huynh đưa đi thi, con để bà đưa con đi."

Nguyễn Nghị Hòa dở khóc dở cười, kiên nhẫn giải thích lần thứ hai: "Bà nội, bên ngoài phòng thi quá nóng, phụ huynh lại nhiều, một mình bà ở ngoài con lo lắng lắm. Kỳ thi là việc của học sinh, có phụ huynh đi cùng hay không đều giống nhau.”

Bà nội có chút tiếc nuối lại có chút trách cứ rũ mắt, thở dài nói: "Haiz, đứa nhỏ này, từ nhỏ đã không có cha mẹ, bà cũng không thể đi cùng con.”

"Vậy có liên quan gì đâu, bà mau ăn khoai tây chiên con làm, xem có ngon không." Nguyễn Nghị Hòa không đành lòng nhìn bà nội tự trách mình, vội vàng đổi chủ đề khác.

Nhưng bà nội lại nhớ tới chuyện đau lòng, giọng điệu nghẹn ngào nói: "Năm con học lớp 4, cuối kỳ sẽ thi vào lớp số 1, giáo viên muốn phụ huynh con đến lớp nói chuyện... Nhưng giáo viên nào biết phụ huynh con là lão bà không biết chữ như bà... Mời bà đến lớp, bà thậm chí không thể nói tiếng phổ thông ... Khi đó cảm thấy rất có lỗi với con..."

Nguyễn Nghị Hòa sợ bà nội nói xong sẽ khóc, vội vàng nói: "Bà nội mau ăn đi, chuyện này đã bao nhiêu năm trước rồi, con sớm đã quên.”

Hốc mắt bà nội đỏ lên, nhìn cháu gái mình với trăm phần cảm xúc lẫn lộn.

Kỳ thật Nguyễn Nghị Hòa không quên chuyện này, ngược lại, cô nhớ rất rõ ràng. Chính là từ đó trở đi, cô bắt đầu phong bế mình, trở thành "Người đơn độc" chỉ biết đi loanh quanh trong trường.

Cuối năm lớp 4, cô lần đầu tiên thi vào lớp số 1. Vốn là chuyện rất vinh quang, nhưng giáo viên không biết chuyện mời bà nội của cô đến lớp, trình độ văn hóa của bà nội Nguyễn Nghị Hòa không cao, còn khuyết tật, khiến phụ huynh và học sinh trong lớp đều sửng sốt.

Sau chuyện này, mấy người bạn tốt của Nguyễn Nghị Hòa luôn dùng ánh mắt thương hại nhìn cô, trong giọng nói cũng lộ ra sự đáng thương cho cô. Còn có phụ huynh của một người bạn vì lòng tốt, muốn quyên góp tiền cho Nguyễn Nghị Hòa đi học.

Có lẽ chính là lớp 4, từ một học sinh tiểu học ngây thơ, cô biến thành đứa trẻ ‘trưởng thành’ chỉ trong một đêm.

Mọi người đều nói rằng những đứa trẻ hiểu chuyện quá sớm, thời thơ ấu chủ yếu là không hạnh phúc.

Lời này không sai.

Cô thực sự không hạnh phúc.

Lòng tự trọng lố bịch của cô, không bao giờ cho phép mình chơi đùa cùng với nhóm bạn đồng trang lứa thương hại cô.

Bởi vì nó không bình đẳng. Rõ ràng cũng đều là trẻ con, những đứa trẻ kia lại luôn tỏ vẻ vượt trội, đồng tình với cô, thậm chí nhường nhịn cô. Cô không cần sự cảm thông này.

Dần dần, cô bắt đầu xa lánh các bạn cùng lớp và bắt đầu sống một mình trong vòng tròn của riêng mình.

Những năm sau tiểu học, Nguyễn Nghị Hòa đã vững vàng ngôi vị số 1.

Mãi đến khi học cấp 2, gặp phải môn vật lý, cô mới rơi xuống ngôi vị số 1 của lớp, càng rơi càng xa.

Bà nội lau mắt, đôi mắt đυ.c ngầu phủ đầy tơ máu.

Nguyễn Nghị Hòa vùi đầu yên lặng ăn cơm, có chút chuyện cũ, làm trong lòng cô nghẹn ngào khó chịu.

—————————————————————————————————

Ba ngày, nó sẽ trôi qua rất nhanh chóng.

Đêm này 6 tháng 6, Nguyễn Nghị Hòa mất ngủ nhẹ.

Nằm trên giường từ rất sớm, nhưng lăn qua lăn lại thế nào cũng không ngủ được.

Vì vậy, cô ngồi dậy và xem lại những bài thơ cần thiết một lúc. Cuối cùng nhìn thời gian không còn sớm, buộc mình phải đi ngủ lần nữa.

Cũng không biết lăn đến mấy giờ như vậy, cuối cùng cũng ngủ.

Ngày hôm sau thức dậy sớm, rửa mặt như thường lệ, khi thay đồng phục mùa hè, cô nhịn không được sờ sờ logo của trường cấp 3 Nhất Trung trên quần áo.

Sau đó, đi xe buýt, đến địa điểm trường thi. May mắn thay, trường thi không xa nhà cô, khoảng cách hai trạm dừng là tới.

Lúc đến địa điểm thi, trước cổng trường nhỏ bé đáng thương, là biển người đông đen.

Các học sinh lớp 12 ngày nay đều là tiểu hoàng tử, tiểu công chúa trong nhà. Cha mẹ kè bên cùng đi thi đã không có gì ngạc nhiên, còn có cảnh tượng ngoạn mục hơn là cả nhà xuống đưa đi thi - già trẻ nhỏ, nhao nhao vây quanh một nhân vật chính sắp thi đại học.

Thời tiết ngày 7 tháng 6, nóng đến mức có thể miêu tả là "độc".

Ánh nắng thiêu đốt trái đất bằng sức nóng rực lửa, các bậc cha mẹ mê tín dị đoan gọi nó là: nắng to, điềm xấu.

Trong mọi trường hợp, những cái cây bị phơi nắng trên đường phố là bằng chứng về "tội ác" của mặt trời.

Các học sinh bên ngoài trường thi đều đang lẳng lặng đọc sách ôn tập, lúc này, có thể xem thêm bao nhiêu thì xem nhiều hơn một chút. Thông thường là cha mẹ ở bên cạnh, người này cầm ô che, người kia thì quạt gió, sợ con mình trước khi thi bị say nắng.

Hôm nay, Ngôn Hoa cũng đến trường thi.

Học sinh lớp số 1 trường cấp 3 Nhất Trung vây quanh cô ấy, nghe giáo viên chủ nhiệm dặn dò lần cuối các vấn đề cần chú ý trong kỳ thi.

Nguyễn Nghị Hòa đứng ở rìa đám người, nghiêm túc nghe lời dặn dò của Ngôn Hoa, sau đó lui về một góc nhỏ mà cô tìm thấy, âm thầm ôn lại thơ văn.

Đột nhiên, ai đó đứng bên cạnh cô.

Nguyễn Nghị Hòa ngước mắt lên, nhìn thấy Ngôn Chinh.

Anh thế nhưng... Đứng bên cạnh cô, cầm một chiếc ô che cho cô.

Chiếc ô màu đen tuyền, ngăn lại không ít tia cực tím.

Nguyễn Nghị Hòa đang muốn mở miệng nói "Không cần che ô", lại nghe Ngôn Chinh nói:

"Tập trung ôn tập."

Có một chút thờ ơ trong giọng nói của anh. Nguyễn Nghị Hòa không thể phản bác.

Cô rũ mắt, yên lặng đọc tài liệu ôn tập ngữ văn.

Thật kỳ lạ, thời tiết vốn rất khô nóng dường như trở nên bớt oi bức hơn.

Bên cạnh có tiếng dặn dò của các giáo viên, phụ huynh, có tiếng học sinh đọc thuộc lòng, còn có tiếng ve kêu trên cây.

Rõ ràng ồn ào không chịu nổi, lại giống như vạn vật yên tĩnh.

Yên tĩnh như người đàn ông đứng bên cạnh cô.

Trường thi rốt cục mở ra cánh cổng không lớn kia, bảo vệ kiểm tra chứng minh thư và thẻ dự thi của học sinh sau đó lần lượt cho qua.

Nguyễn Nghị Hòa bình tĩnh cất tài liệu ôn tập ngữ văn vào trong túi, thì thầm với Ngôn Chinh: "Tạm biệt thầy.”

"Thi thật tốt." Ngôn Chinh nói.

"Ừm." Cô quay lưng, đi vào đám đông và biến mất trong biển người.

Tu tri thiếu thời Lăng Vân Chí, tằng hứa nhân gian đệ nhất lưu.

Hiện kim càn khôn vị định, nhĩ ngã giai thị hắc mã.

Tiếng chuông phòng thi vang lên, không tiếng động chiến đấu.

P/s: Vừa vặn ngày mai thi đại học, chương này rất thích hợp ha ha ha

Cổ vũ cho bạn bè trải qua kỳ thi tuyển sinh đại học, cố lên!