Trường cấp 3 Nhất Trung gần đây có tin đồn về nam thần và hoa khôi của trường.
Được biết, nam thần Khương Hoàn Vũ đang khổ sở theo đuổi hoa khôi Nguyễn Nghị Hòa.
.........
Một giáo sư trong văn phòng có khuôn mặt cực kỳ âm trầm.
"Nghe nói hôm nay em được thổ lộ? Hả?”
“...... Phải thì sao?", Nguyễn Nghị Hòa và các bạn cùng lớp có thái độ không tốt.
"Như vậy không tốt." Ngôn Chinh cười lạnh, nắm cằm cô, chăm chú nhìn đôi mắt nhỏ trong suốt, "Tiểu dâʍ đãиɠ quả thật rất biết quyến rũ đàn ông, thật sự là có năng lực.”
"Em không có", Nguyễn Nghị Hòa lập tức kêu oan: "Em hoàn toàn không quen biết với nam sinh kia, cũng không nói chuyện, là chính cậu ta không hiểu sao đột nhiên thổ lộ.”
Ngôn Chinh khẽ nhếch môi: "Chưa từng nói chuyện thì sao? Ngực lớn lắc lư trước mặt cậu ta, không tính là quyến rũ sao?”
"Anh... Anh..." Nguyễn Nghị Hòa tức giận, lại nghĩ không ra từ thích hợp để phản kích, chỉ có thể vô duyên vô cớ bị oan uổng.
Chắc cô còn không biết, du͙© vọиɠ chiếm hữu của vị giáo sư Ngôn này đáng sợ đến mức nào...
Ngôn Chinh đưa tới một ly nước, trong suốt, không khác gì nước lạnh thông thường: "Ngoan, uống cái này, liền thả em trở lại lớp học.”
"Đây là cái gì?" Mặt Nguyễn Nghị Hòa nghi ngờ.
"Uống trước rồi mới nói cho em biết."
Nguyễn Nghị Hòa lắc đầu: "Không cần. ”
"Em nên biết thân phận hiện tại của mình" Ngôn Chinh nói, "Em là nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©, anh là chủ sở hữu." Nếu biết rõ chủ nhân đã rất mất hứng, em nên chủ động đến lấy lòng. Thay vì không vâng lời như bây giờ.”
"Em..." Nguyễn Nghị Hòa thiếu chút nữa thốt ra mắng chửi anh biếи ŧɦái, nhưng vừa nghĩ đến Ngôn Chinh cho cô nhiều tiền như vậy...
"Uống thì uống." Nguyễn Nghị Hòa buồn bực nhận lấy ly, uống cạn sạch nước.
Có vẻ như... Không khác nhiều so với nước thông thường...
"Được rồi, đi học đi." Ngôn Chinh vỗ vỗ cái mông nhỏ vểnh lên của cô, "Nhớ nghe giảng cho kỹ.”
Lớp vật lý.
Ngay từ đầu Nguyễn Nghị Hòa còn chuyên tâm lắng nghe bài giảng, về sau không biết vì sao, thân thể ngày càng khô nóng không chịu được, khó chịu như bị hàng trăm con kiến ăn mòn xương cốt, trong tiểu huyệt như tiết ra dâʍ ɖị©ɧ, cảm giác qυầи ɭóŧ đều ướt đẫm không chịu nổi.
Thật muốn... Bị thầy đâm huyệt...
Nguyễn Nghị Hòa nhìn người đàn ông trên bục giảng - dáng người cao lớn, khí chất phi phàm. Ngôn Chinh mặc áo sơ mi trắng, cúc áo trên cùng viền cổ mở ra, mơ hồ có thể thấy được yết hầu, nhìn anh càng cấm dục gợi cảm.
Bàn tay cầm phấn của anh cũng rất đẹp, khớp xương cân xứng thon dài, mỗi lần đều đem vυ' lớn của cô hoàn toàn nắm lòng bàn tay hung hăng xoa bóp, những nơi bị vết chai mỏng của ngón tay anh ma sát qua... Mỗi lần đều làm cho Nguyễn Nghị Hòa sướиɠ đến cao trào.
Cảm giác trong cơ thể càng ngày càng kỳ quái, Nguyễn Nghị Hòa vô lực nằm sấp trên mặt bàn, có chút muốn xoa xoa bộ phận xấu hổ của mình, nhưng lại không dám ở trong lớp làm hành động dâʍ đãиɠ như vậy.
Nào ngờ Ngôn Chinh bỗng nhiên điểm danh: "Nguyễn Nghị Hòa, em đến trả lời câu này."
Cô vừa rồi hoàn toàn không có tâm trí nghe giảng, ngay cả Ngôn Chinh đang nói câu nào cũng không biết...
Nguyễn Nghị Hòa miễn cưỡng đứng lên, sắc mặt còn mang theo vẻ ửng hồng mê người, mềm nhũn nói: "Em không biết.”
Ngôn Chinh không thương tiếc "trừng phạt" học sinh: "Vậy thì đứng nghe.”
Nguyễn Nghị Hòa thở phì phò trừng anh một cái, hừ, người đàn ông này nhất định là cố ý.
"Thưa thầy, em sẽ làm bài này", đại diện môn vật lý đứng dậy và trả lời câu hỏi.
Đại biểu môn vật lý là một cô gái, vốn đã hoạt động tích cực, từ sau khi đổi Ngôn Chinh, một vị giáo viên cấp bậc nam thần đến dạy lớp số 1, vị đại biểu này càng thích giơ tay lên phát biểu, tan học cũng luôn quấn lấy Ngôn Chinh hỏi vấn đề.
Câu hỏi này là một câu hỏi khó, nhưng ý tưởng trả lời của cô có thể được gọi là hoàn hảo, Ngôn Chinh khen ngợi nói với cô: "Rất tốt."
Nguyễn Nghị Hòa đột nhiên cảm thấy trong lòng không thoải mái, Ngôn Chinh thật quá đáng, biết rõ cô học vật lý không tốt, còn gọi cô trả lời một câu khó như vậy. Rõ ràng là cố ý làm cô mất mặt trước cả lớp.
Huống chi... Hiện tại cả người cô khó nhịn đến mức chỉ muốn nằm trên giường, Ngôn Chinh còn bắt cô ở phía sau phạt đứng, hại hai chân cô nhũn ra, trong tiểu huyệt càng trống rỗng đến không chịu nổi.
Thật vất vả mới vượt qua một tiết học, qυầи ɭóŧ nhỏ bị dâʍ ɖị©ɧ làm ướt đẫm, Nguyễn Nghị Hòa khẩn cấp trở lại chỗ ngồi, ở dưới bàn học hai chân quấn quýt cọ xát, để giảm bớt cảm giác trống rỗng mãnh liệt dưới thân.
Hết lần này tới lần khác Ngôn Chinh lại gọi tên cô: "Nguyễn Nghị Hòa, lại đây.”
Cô bé được gọi tên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng không tình nguyện đi qua.
Ngôn Chinh cố ý hỏi: "Hôm qua bài tập về nhà sao lại sai nhiều như vậy?”
"Ừ..." Nguyễn Nghị Hòa vừa mới mở miệng, thiếu chút nữa rêи ɾỉ ra tiếng, vội vàng che miệng lại, đáng thương nhìn Ngôn Chinh.
Ngôn Chinh dùng bút viết mấy chữ to trong quyển sách bài tập của cô: "Muốn bị đâm huyệt?"
Nguyễn Nghị Hòa mặt càng đỏ lên, sợ lúc này có bạn học đi qua, vội vàng đoạt lấy quyển sách bài tập từ trong tay Ngôn Chinh.
Ngôn Chinh mặt không đổi sắc vừa đe dọa, vừa dụ dỗ: "Nói chuyện, không nói thì không cho.”
Nguyễn Nghị Hòa xấu hổ và giận dữ đan xen lẫn nhau gật đầu, nhẹ giọng "Ừ" một tiếng.
"Vậy đến văn phòng," Ngôn Chinh nói thêm, "Đại diện môn đến văn phòng để lấy bài tập về nhà."
Anh muốn gọi đại diện môn đến văn phòng?
Trái tim Nguyễn Nghị Hòa treo lên.
Đại biểu môn vui vẻ đi theo Ngôn Chinh vào văn phòng, trước khi ôm bài tập về nhà còn liên tục hỏi Ngôn Chinh hai câu hỏi.
Nguyễn Nghị Hòa ở một bên lòng nóng như lửa đốt, dưới tác dụng của mị dược ý thức dần dần tan rã, thiếu chút nữa rêи ɾỉ trước mặt đại biểu môn.
Đại biểu môn cuối cùng cũng rời đi, Ngôn Chinh lúc này mới bình tĩnh đi về phía Nguyễn Nghị Hòa đang ngồi ở một bên chờ, hỏi: "Bảo bối, có phải ướt đẫm rồi không?”
P/s: Không nghĩ rằng tất cả mọi người hầu như đều chọn 1v1, chắc là do tác giả nặng tay quá (Cuốn sau em sẽ viết NP để đáp thỏa mãn bản thân hahaha). Vì sự phục tùng của tác giả (che mặt), mọi người nhớ đừng bỏ truyện nhé!